Tính theo năm qua đi, Lâm Nguyệt đối với thuật ngự kiếm phi hành đã sớm quen có thể tùy ý điều khiển, đừng có nói là mang thêm một người, mà tính mang thêm mười người cũng không sao. Sở dĩ nàng nói cho Trần Tử Đan biết chỉ vì thấy đối phương quá coi thường thường nàng muốn hoa chân múa tay làm gì thì làm thôi!
Huống chi, lúc trước nàng quyết định đi La Châu Thành cũng không muốn đi với Trần Tử Đang, chẳng qua TRần Tử Đan cứ muốn quấn lấy nàng cùng đi, bản thân Trần Tử Đan dính lấy thì thôi, mà giờ lại chẳng nói câu nào, còn dẫn theo một kẻ phiền toái ném cho nàng nữa, hơn nữa lại tự ý yêu cầu nàng mang theo người, điều này khiến Lâm Nguyệt phản cảm vô cùng.
Tu sĩ ngự kiếm bay trên không thực ra như người phàm ăn cơm uống nước mà thôi, cực kỳ đơn giản, nhưng đơn giản lại cần linh lực để duy trì, tu sĩ có tu vi luyện khí trung kỳ thấp, là linh lực trong cơ thể ít, nếu mình bay lên không, mấy trăm dặm thì không sao, nếu mang theo người, vậy lại khác, sẽ hao tốn lượng linh lực lớn.
Thành La Châu cách côn Lôn không xa, cũng khoảng hơn năm trăm dặm lộ trình, với luyện khí hậu kỳ hoặc tu sĩ trúc cơ mà nói không là gì cả, nhưng với đệ tử luyện khí trung kỳ vừa biết ngực kiếm trên không mà nói thì hơi khó khăn.
TRần Tử Đan biết rõ tu vi nàng ta và Lâm Nguyệt không chênh nhiều, nàng ta đều là luyện khí trung kỳ tầng thứ sáu, giờ lâm nguyệt tu vi là đỉnh luyện khí trung kỳ, dù cao hơn nàng ta chút, nhưng cũng không kém là bao, hiện tại nàng ta đột nhiên mang theo một Dương Hoa Lan luyện khí sơ kỳ đến, hơn nữa còn đẩy người này cho Lâm Nguyệt, điều này rõ ràng chẳng có ý tốt gì, hoặc là nói, do lúc trước Lâm nguyệt lúc nào cũng nhường, TRần Tử Đan cảm thấy nàng mềm yếu dễ bắt nạt, vì thế mới làm ra chuyện tự ý như thế.
Bất kể thế nào, lúc này Lâm nguyệt cũng không muốn nhịn nữa, có một số người, anh càng nhịn đối phương càng được voi đòi tiên, càng cảm thấy anh là kẻ mềm yếu dễ bắt nạt.
Chuyện Lâm Nguyệt khó chịu với hành vi của mình, trong lòng Trần Tử Đan rất tức giận, định phát tác, nhưng nhớ ra tu vi mình chẳng bằng Lâm Nguyệt, muốn vạch mặt cũng không chiếm được lợi gì, đành oán hận nghiến răng nhịn, động tác cũng không dám thất lễ, vội vàng ngự kiếm đuổi kịp Lâm nguyệt.
Trước mắt tỉ thí trong môn phái còn nửa tháng nữa, nàng còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nếu không có Lâm nguyệt, nàng cũng không dám một mình đi La Châu thành.
“Hừ, kẻ quái dị nàh ngươi, đợi sau khi ta trở thành đệ tử thân truyền, xem ta thu thập ngươi thế nào!”
Dù trong lòng biết hiện tại không thể đắc tội Lâm Nguyệt, nhưng Trần Tử Đan không nuốt được cơn tức này, trừng mắt hung hắn nhìn Lâm Nguyệt, thậm chí còn thấy khó chịu với Dương Lan Hoa nữa.
Dương Lan hoa bị ánh mắt hung ác của nàng ta nhìn đên co rúm lại, sắc mặt trắng bệch mãi.
Nếu không phải muốn về thăm cha mẹ chút, nàng ta kiểu gì cũng không tìm tới Trần Tử Đan, coi là vậy, nàng ta cũng tích cóp từng chút linh đan một đưa cho Trần Tử Đan mới có cơ hội này, nhưng nàng ta không sao nghĩ ra, Trần Tử Đan nhận lấy đồ của nàng ta, lại không tự mình mang nàng ta đi, mà đẩy nàng ta cho một vị sư tỷ không quen, hơn nữa vị Lâm, sư tỷ này khá khó chịu.
Hiện giờ Trần Tử Đan mất mặt trước Lâm sư tỷ, xem ra chắc cũng hận tới nàng ta rồi. Hành động của Trần Tử Đan dĩ nhiên Lâm Nguyệt đều thấy cả, song nàng lại coi như không thấy gì.
Một kẻ không được coi là thông minh lắm, chỉ biết giở thủ đoạn nhỏ để trêu đùa chiếm lợi, nếu trong lòng đã không thích, sau này nên tránh xa chút là hơn, đỡ phải bị người như vậy liên lụy.
Do Lâm Nguyệt đã quyết tâm rời xa Trần Tử Đan, nên trên đường nhiều lần TRần Tử Đan muốn hòa giải quan hệ, cuối cùng đều bị ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Nguyệt chặn lại, trong lòng trần Tử Đan thấy oán hận mãi không thôi, cả đoạn đường này cũng không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, sau mấy canh giờ, ba người một chuyến đã thuận lợi tới thành La Châu.
Danh Sách Chương: