Không nói tới Tiểu Tinh Vân đang tính toán đen tối trong lòng thế nào, Lâm Nguyệt bị vẻ mặt ngây ngốc uất ức kia của thiếu niên khiến cho toàn thân nổi đầy da gà.
Nhìn thiếu niên xinh đẹp lại ngây ngốc trước mắt này, nàng sao cũng không cách nào liên hệ được với Diêm Tinh Vân trong truyện đầy thủ đoạn ác độc kia, chẳng lẽ thiếu niên này không phải là Diêm Tinh Vân, nàng nhận nhầm người rồi sao?
“Bé con?” Thấy Lâm nguyệt cứ lặng nhìn mình, hắn không hiểu sao hơi hoảng hốt, đưa tay quơ quơ trước mắt nàng, động tác dè dặt.
“Đừng có gọi ta là bé con, ta tên Lâm Nguyệt, ngươi tên gì?” Thấy thiếu niên dè dặt lại mang chút nịnh nọt, Lâm nguyệt thở dài.
Hoặc do nàng nghĩ quá nhiều rồi, vốn vở kịch trong truyện đã sớm đổi, cứ tính đối phương là Diêm Tinh Vân thì sao? Hiện giờ hắn chẳng phải là Diêm Tinh Vân một lòng một dạ với Diệp Khuynh Tuyết trong truyện kia, tình tiết trong truyện Diệp Chân Chân và Bạch Như Nguyệt hợp mưu hại không xảy ra, Diệp Khuynh tuyết không bị thương, mà người bị thương được cứu đổi lại thành nàng, như vậy không phải nói, sau này Diêm Tinh Vân sẽ không vì Diệp Khuynh Tuyết mà ra tay đối phó nàng nữa sao?
“Hóa ra bé con gọi là Lâm Nguyệt, tên rất êm tai, bản thiếu ta gọi là Diêm Tinh Vân, Nguyệt nhi có thể gọi ta là Tinh Vân ca ca”
Diêm Tinh Vân rất cao hứng, rốt cuộc hắn đã biết tên bé con, Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt, bé con của hắn là khả ái nhất, cả tên cũng khiến hắn yêu cực khủng.
Bé con chịu nói tên cho hắn biết, có phải cũng thích hắn rồi không nhỉ? Đôi mắt tím của Diêm Tinh Vân ngập tràn vui vẻ, ôm lấy tay Lâm Nguyệt thật chặt, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của người ôm.
Diêm Tinh Vân, quả nhiên là Diêm Tinh Vân! Nếu nói ngay từ đầu Lâm Nguyệt còn ôm chút tia hy vọng, hy vọng thiếu niên này không phải là Diêm Tinh Vân như đã nói, như vậy sau này tận tai nghe được, tia hy vọng trong lòng nàng tan vỡ hoàn toàn!
Diêm Tinh Vân, xuất thân cao quý, thân phận thần bí, vốn trong truyện là nam phụ xuất hiện không nhiều, nhưng tất cả nam phụ ai ai cũng đều có lòng dạ độc ác.
Khác hẳn với các nam phụ khác là, hắn có tình cảm khá kỳ lạ với Diệp Khuynh Tuyết, không giống tình cảm nam nữ, hai người càn giống tỷ đệ hơn nhưng lại ái muội hơn tỷ đệ.
Đây là cảm giác Diêm Tinh Vân trong truyện gây cho Lâm Nguyệt có cảm giác thật ra kiếp trước lúc còn là nữ đặc công, Lâm Nguyệt không thích nhân vật Diêm Tinh Vân này, hắn xuất hiện không nhiều, tính cách âm thầm ác độc, hơn nữa còn hết sức vô tình. Cùng các nam nhân khác dây dưa trình diễn tình yêu trái ngược với Diệp Khuynh Tuyết thì khác hẳn, hắn biết rõ Diệp Khuynh Tuyết không yêu hắn thì đã dứt khoát rời đi.
Ở kiếp trước lúc Lâm Nguyệt đọc sách, đã từng cười tán gẫu với đồng đội, bảo Diêm Tinh Vân này không thật sự yêu Diệp Khuynh Tuyết, nếu không sao bảo buông tay lại dễ buông tay, chẳng chút lưu luyến nào thế.
Lúc đó đồng đội có nói, có thể buông tay nhất định không phải là tình yêu, ít nhất không phải là yêu thật, yêu thật, cứ tính trong miệng nói buông nhưng trong lòng nhớ mãi, không cách nào buông xuống được.
Hiện tại Lâm Nguyệt nhớ ra, cũng cảm thấy thế này, Diêm Tinh Vân vốn xuất hiện trong truyện không nhiều, mấy lần xuất hiện cũng là vì Diệp Khuynh Tuyết, lần cuối xuất hiện là hắn ra tay đối phó Bạch NHư Nguyệt, đem Bạch NHư Nguyệt cho lão tổ Ma Cung, rồi đi giết Cô Anh Khiết, hơn nữa còn giết sạch cả nhà cô gia báo thù cho Diệp Khuynh Tuyết, sau đó thì biến mất triệt để, mãi cho tới tận kết truyện cũng không xuất hiện lần nào nữa.
“Nguyệt Nhi, bé đang nghĩ gì thế?’ Diêm Tinh Vân nhìn bé gái đang nhíu mặt trầm tư, mắt tím chợt lóe sáng khác thường, nhưng lại nhanh chóng khôi phục ngây ngốc hồn nhiên như cũ, hỏi nhỏ.
“Không có gì” Lâm Nguyệt vội vàng hồi phục tinh thần, lúc này mới giật mình thấy bản thân vẫn đang được thiếu niên ôm trong ngực, hơi vội vã mất tự nhiên đẩy nhẹ thiếu niên ra, ngồi dậy hỏi lạnh nhạt, “Là ngươi đã cứu ta sao?”
Danh Sách Chương: