Cảm giác được ánh mắt An Tử Dạ, Lâm Nguyệt rất ngoan ngoãn nở nụ cười tươi hồn nhiên vô tội ngây thơ ngọt ngào nhìn hắn.
“An ca ca, huynh nhìn gì thế? Huynh sẽ không cảm thấy cô muội muội kia đáng thương hết sức đi ha?” Diệp Chân Chân thấy An Tử Dạ nhìn mãi Diệp Khuynh tuyết không hoàn hồn, đôi mắt chợt lóe hỏi vui vẻ.
“Nói có gì sai đâu!” Mặt tuấn tú của An Tử Dạ đỏ lên, cũng không phải hắn có ý với Diệp Khuynh Tuyết, mà là vì Lâm Nguyệt.
Vốn hắn cũng không có cảm giác gì với Lâm Nguyệt, một tiểu nha đầu, lại là đệ tử ngoại môn, hắn ở môn phái có gặp qua mấy lần vị tiểu cô nương này thường đi theo bên cạnh Diệp Phàm, trong ấn tượng tiểu cô nương này lúc nào đầu tóc cũng rối bời che mặt, hắn vốn không để ý lắm, chẳng qua cảm thấy rất kỳ lạ, Diệp Phàm vì sao lại có mấy phần kính trọng với tiểu nha đầu quá bình thường này.
Nhưng hắn lơ đãng một cái, vị Lâm Nguyệt hồn nhiên kia lại nở nụ cười tuyệt mỹ khiến hắn ngây dại.
Hắn lúc này mới phát hiện ra, vị này trong ký ức của hắn lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, chẳng có chút thu hút nào có làn da trong suốt như ngọc, nõn tới mức có thể bấm ra nước, khuôn mặt nhỏ giấu trong tóc, nhìn thế nào cùng bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra, ngũ quan nha đầu này thế nhưng không gì không tinh mỹ, mỉm cười trong chớp mắt, xinh đẹp tới mức khiến người hoa mắt.
Đối phương còn là một đứa bé chưa đầy mười tuổi, lại có vẻ xinh đẹp kinh người như thế.
Tay đặt nhẹ lên ngực, cảm thụ trái tim đập mạnh, đột nhiên An Tử Dạ hiểu vì sao Diệp Phàm lại đối tốt với Lâm Nguyệt như vậy, một đứa bé đẹp như thủy tinh thế lại là bé gái, ai mà không thích chứ?
Ép sự rung động tế nhị trong lòng xuống, ánh mắt An Tử Dạ lơ đãng quét qua Lâm Nguyệt, đã thấy cô gái nhỏ hồi phục lại bộ dáng tầm thường yên tĩnh ngoan ngoãn như cũ, đôi mắt chớp chớp và nụ cười đẹp tuyệt mỹ kia đã biến mất, trong lòng bất giác dâng lên chút mất mát khó hiểu.
Hắn lặng yên nhìn cô gái nhỏ, đột nhiên trong lòng thấy xúc động rất muốn đi tới bên cô bé vén mớ tóc dài lên, xem dung nhan tuyệt mỹ nàng giấu trong tóc thế nào.
NHưng hắn chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, hắn biết rõ cô bé làm vậy đoán chừng là vì bảo vệ mình, dù sao ở giới tu chân, một nữ tu có dung mạo quá xuất chúng không chỗ nương tựa chỉ khiến nàng gặp tai nạn mà thôi.
Diệp Khuynh Tuyết đã đi rồi, Lâm Nguyệt cũng không muốn gần gũi quá với đám An Tử Dạ, dù sao cũng có một bình dấm chua Diệp Chân Chân ở cạnh hắn, chẳng may bị vị Diệp chân Chân – người phụ nữ đầy tâm kế này công kích vậy cũng không tốt.
Vì thế sau khi Diệp Khuynh Tuyết rời đi, Lâm Nguyệt rất thức thời cáo từ với An Tử Dạ và Diệp Chân Chân, sau đó tự mình tránh đi, vào trong Bảo Côn Các.
Chỉ là Lâm Nguyệt không biết được, có đôi khi bánh xe vận mệnh không dễ thay đổi như thế, đám An Tử Dạ này bất luận ở trong truyện hay ở hiện tại, đều nhất định dây dưa không rõ cùng nàng.
Giờ phút này Lâm Nguyệt đi vào Bảo Côn Các, đang được nữ tiếp đãi hướng dẫn, hứng thú chọn lấy một lò luyện đan. Không rõ có phải nàng vô tình cười hay không mà dẫn tới một thiếu niên mười hai tuổi để ý, hơn nữa còn dính phải một đoạn nghiệt duyên phía sau nữa.
“Vị sư muội này, đỉnh Thanh Hoa này, dù chỉ là pháp khí hạ phẩm nhưng rất phù hợp để luyện tập đó”
Tiếp đãi Lâm Nguyệt là một nữ tu luyện khí tầng thứ tư, cũng là đệ tử Côn Lôn, chỉ do tư chất không tốt, tu luyện cũng vô vọng, nên tự nguyện rời khỏi môn phái tới Côn Bảo Các làm nhân viên tiếp khách.
Lâm Nguyệt nhìn những lô đỉnh khác, thấy cảm giác giống nhau, mới cất lời hỏi, “Bao nhiêu linh thạch thế?”
“Nếu sư muội cần, thì trả ba mươi linh thạch hạ phẩm thấy sao? Sư muội cũng biết pháp khí Côn Bảo Các chúng ta đều xuất phát từ núi Khí Linh, vì thế giá cả còn cao hơn các cửa hàng khác một chút, một lò luyện đan thường nhưng đã bán ra với giá ba mươi lắm khối linh thạch hạ phẩm, nể mặt sư muội là đồng môn nên mức giá mới tính ưu đãi chút”
Danh Sách Chương: