“Đợi chút!”
Người đang định ra tay trong nháy mắt, đột nhiên một người từ xa bay vút đến “Các ngươi định làm gì?”
Mấy kẻ thấy người tới, hơi ngẩn ra, một trong số người đó nói giọng lạnh băng, “Đạo hữu Diệp Phàm, ta phụng mệnh tới phàm giới quét dọn sạch tất cả tu sĩ chính đạo đang ở, mà nghe nói hành tung kẻ này cực kỳ khả nghi, thuộc phạm vi chúng ta giết, chẳng lẽ ngươi định ngăn cản chúng ta sao?”
Kẻ đến chậm rãi đi tới, cười lạnh bảo, ‘Dĩ nhiên ta biết, ở đây chẳng qua chỉ là một người phàm thôi!Chẳng lẽ các ngươi cả một người phàm cũng không tha sao?”
“Người phàm ư? Diệp Phàm, theo ta biết, ở đây cũng không phải người phàm gì, người này có quan hệ khá sâu với đệ tử Mộ Kinh Vân của phái Thanh Vân, hơn nữa vào ba mươi năm trước, còn cứu Mộ Kinh Vân, người có thể cứu được trong tay mấy đệ tử Hồng Bá Chân Nhân, cuối cùng bình yên vô sợ, người này sao lại là kẻ bình thường được chứ?” Một kẻ áo đã Kim Đan Hậu kỳ trong đám cười lạnh nói.
“Được, dù cho nàng ấy không phải là người phàm, vậy có thể cứu được người từ trong tay Hồng Bá Chân nhân chẳng coi ai ra gì, hơn nữa hồng Bá chân nhân cũng không truy cứu, ngươi cảm thấy, người như thế chỉ bằng mấy người chúng ta có thẻ diệt trừ người ấy được sao?”
Người đến cười lạnh nói, thần sắc chợt lóe lên tia mờ mịt. Hắn đến bất ngờ đúng là người mà Lâm Nguyệt biết ở Côn Lôn năm đó, Diệp Phàm. Năm đó sau khi Lâm Nguyệt mất tích, Diệp Khuynh Tuyết giận lây sang hắn, sử dụng quỷ kế bức hắn phải rời đi Côn Lôn, thậm chí ngay sau khi hắn rời khỏi Côn Lôn còn ám toán hắn, khiến cho bản thân hắn bị thương nặng.
Mặc dù sau này hắn được người ta cứu, nhưng người cứu hắn lại là người trong ma đạo, hơn nữa thừa dịp hắn bị thương nặng hôn mê, rót thẳng ma khí vào trong cơ thể hắn, khiến cho hắn tẩu hỏa nhập ma, một thân tu vi bị phấ, cuối cùng dưới bức bách của ma tu, hắn không thể không cải tu công pháp ma đạo, triệt để trở thành tu sĩ ma đạo.
Lần này hắn cùng với mấy kẻ này đến là phụng mệnh liên minh ma đạo, đên trước nhân gian, trong khoảnh khắc chút ít có tu sĩ chính đạo đóng ở nhân gian, ở kinh thành Đông Hoa Quốc, đúng là mục tiêu lần này của phái hắn.
Họ tổng cộng có năm người, ai cũng đều có tu vi Kim Đan, vì thế lần này hành động giết chóc cực kỳ thuận lợi, nhưng ngay lúc họ định nấp trong hoàng cung chỗ tu sĩ ở, lại bị phái Thanh Vân chính đạo ngăn lại, hành động thất bại, mấy người còn lại không hiểu vì sao nghe nói, ở con phố mười dặm này có một nữ đại phu tên Lâm Nguyệt, có quan hệ mật thiết với đệ tử Mộ Kinh Vân vừa nhập môn phái Thanh Vân, vì thế trong cơn tức giận, muốn đến giết chết nữ đại phu đó.
Mặc dù Diệp Phàm bị ép nhập vào ma đạo, đã trở thành ma tu, nhưng hắn vẫn không có khát máu giết người như ma tu khác, mặc dù hắn bị bức phải tham gia hành động giết người lần này, song hắn lại chưa từng ra tay với người phàm vô tội nào.
Lần này nghe đồng bọn hắn muốn tới giết một nữ đại phu người phàm vô tội, hắn không kìm được tới ngăn lại.
Thực ra hắn cũng không phải thương cảm cho những người phàm này, thời gian qua hắn không phải là người có lòng tốt, mặc dù chính bản thân hắn luôn giữ vững nguyên tắc không giết người phàm, song cũng không có ý can thiệp vào những kẻ khác, lần này sở dĩ hắn tới ngăn lại là hoàn toàn bởi vì đồng bọn hắn tới giết người có tên gọi là Lâm Nguyệt!
Cái tên Lâm Nguyệt này, vĩnh viễn khiến Diệp Phàm nhớ mãi trong lòng, dù sao, lúc hắn từng ở Côn Lôn, có một vị tiểu sư muội gọi là Lâm Nguyệt.
Chuyện có liên quan tới nữ đại phu tên Lâm Nguyệt này, thực ra hắn cũng chỉ nghe qua những tu sĩ khác trong kinh thành nói tới thôi, cũng cảm giác được người này không đơn giản.
Lúc nghe thấy tới cái tên này, thậm chí trong lòng hắn nghĩ, vị nữ đại phu tên Lâm Nguyệt này chắc không phải là tiểu sư muội của hắn, là tiểu Lâm Nguyệt hồn nhiên năm đó đâu nhỉ?
NHưng hắn cũng nhanh chóng hủy bỏ ý nghĩ đó, Lâm Nguyệt đã sớm mất tích, mặc dù năm đó giới tu chân có người từng nói, đã từng gặp qua nàng ở phường thị Phượng Thiên, song hắn vẫn không tin.
Cô bé năm đó, mặc dù rất chăm chỉ luyện tập, nhưng tư chất nàng ấy có hạn, hơn nữa lúc ở Côn Lôn, trình độ nàng ấy luyện đan cũng rất bình thường, sao chỉ trong vòng mười năm ngắn ngủi, đã trở thành tu sĩ nguyên anh hậu kỳ, hơn nữa còn là luyện đan sư cấp chín chứ?
Mặc dù lúc ấy toàn bộ giới tu chân truyền đi sôi sục, nói cái gì nàng ấy mới là đệ nhất mỹ nữ giới tu chân, chẳng những dung mạo như tiên nữ, hơn nữa còn chưa từng thấy thiên tài nào như vậy, sau khi bị trục xuất ra khỏi Côn Lôn, chẳng những trong vòng mười năm ngắn ngủi đột đốt tu vi nguyên anh hậu kỳ, còn trở thành một luyện đan sư cấp chín nữa.
Mà với tất cả nhưng này, Diệp Phàm gần như nửa tin nửa ngờ, không phải nói là chỉ tin có ba phần! Dưới những lời tán gẫu bát quái đó, chỉ có một ít hình tượng là khá phù hợp với Lâm Nguyệt trong lòng hắn, những thứ khác thì không phù hợp tý nào, còn phù hợp nhất chính là, chính là xinh đẹp.
Lúc hắn biết lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt mới chỉ là một đứa bé gái mới có sáu tuổi, cứ việc lúc đó nàng ấy chỉ là một cô bé, nhưng dung mạo đã cực kỳ xuất chúng rồi, nếu nói sau này Lâm Nguyệt trưởng thành, dung mạo nghiêng nước nghiêng thanh như thần tiên, điểm này hắn rất tin.
Nhưng nếu nói hiện giờ Lâm Nguyệt có tu vi nguyên anh hậu kỳ, hơn nữa còn là luyện đan sư cấp chín, thì làm cách nào hắn cũng không tin nổi.
Một người có thể gặp kỳ ngộ, cũng có thể phát sinh thay đổi, nhưng thay đổi quá lớn ngược lại khiến cho người ta chẳng tin nổi.
Vì thế hắn không tin cái người nữ xấu tên Lâm Nguyệt ở phường thị Thiên Phượng năm đó là Lâm Nguyệt mà hắn biết, lại càng không tin vị nữ đại phu ẩn giấu trong đám người phàm ở kinh thành là vị tiểu sư muội ngoan ngoãn trong suy nghĩ của hắn.
NHưng dù là thế ngay khi biết được đồng bọn hắn muốn tới giết “Lâm Nguyệt’ này, hắn vẫn không kìm được đi ra ngăn cản. Hơn nữa hắn làm vậy thực ra cũng không hoàn toàn là vì “lâm Nguyệt”, hắn cũng không muốn đồng bọn mình vô duyên vô cớ chọc phải một vị tu sĩ thần bí, dù sao cũng có quan hệ một chút tới “Lâm Nguyệt’ này, hắn còn biết rất rõ, người này không dễ chọc vào.
Chỉ tiếc hắn có ý tốt song những kẻ khác lại chẳng cảm kích! Một gã tu sĩ áo đen khác cười lạnh nói, “Diệp Phàm, ngươi trở nên nhát gan như thế từ bao giờ vậy? Mặc dù ta không biết rõ người này năm đó tại sao không coi hồng Bá chân nhân ra gì mà ra tay cứu người, nhưng như ngươi nói vậy cũng khó mà xem thường chúng ta quá mức đó! Dù kẻ này có tu vi nguyên anh thì sao, chỉ cần năm người chúng ta hợp lại, hơn nữa còn có trận pháp, trừ phi người đó có tu vi nguyên anh hậu kỳ, nếu không nhất định phải chết là cái chắc!”
Diệp Phàm cười lạnh lùng, nói, “Các ngươi muốn thế ta cũng không theo, người này có thể có bản lĩnh trong thời gian ngắn khiến cho hồng Bá chân nhân bá đạo thời gian qua phải kiêng kỵ, thoạt nhìn cũng không phải là người không có bản lĩnh, nếu các ngươi muốn giết người, cứ việc đi, hiện giờ cũng không muốn chết!”
Nghe nói thế, bốn tu sĩ áo đen liếc mắt nhìn nhau một cái, một trong số đó cười lạnh bảo, “Diệp Phàm, ngươi đừng quên, đây là mệnh lệnh ma minh, hiên giờ ngươi như thế, là muốn chống lại ma minh sao?”
“Nự cười, ma minh chỉ nói là giết chết các tu sĩ chính đạo đóng ở nhân gian, cũng không có nói muốn giết tán tu, thân phận người này chưa rõ, có phải là tu sĩ chính đạo không còn chưa biết, ta không ra tay, sao lại không đúng chứ?”
Đám áo đen kia định lấy ma minh ra uy hiếp Diệp Phàm, song Diệp Phàm cũng không mắc mưu, mặc dù hắn bị ép rơi vào ma đạo, nhưng lại vô cùng có nguyên tắc của chính mình, cũng không nổi lòng lạm sát, sát hại và nhiệm vụ chẳng liên quan gì nhau.
Hơn nữa, tình huống bây giờ chưa rõ, đến cùng là ai giết ai cũng chưa chắc đâu! Không thể không nói, Diệp Phàm thật sự đã có dự kiến trước, từ lúc những gã áo đen này xuất hiện tại đây, thực ra đã đặt chân lên con đường chết người rồi.
NHưng bốn ma tu áo đen kia lại không nghĩ thế, một ma tu giống kẻ cầm đầu vừa thất bại với nhiệm vụ vào hoàng cung giết sạch bị phái Thanh Vân tham gia, giờ phút này trong lòng cực kỳ tức giận, dĩ nhiên không chịu bỏ qua cho Lâm Nguyệt.
Vì thế hắn thấy Diệp Phàm không chịu hợp tác cùng chúng, cũng không nói nhiều, hừ lạnh một tiếng, nháy mắt với ba kẻ còn lại, cả bốn lặng lẽ tiến về chỗ y quán của Lâm Nguyệt, chỉ là lúc này không lớn lối như lúc đầu nữa, mà thêm cẩn thận hơn.
Diệp Phàm cười lạnh liên tục, hắn điểm nhẹ mũi chân, trong nháy mắt vọt lên xoay tròn trên không trung, sau đó rơi ra tận bên ngoài chứng hai mươi trượng, cảm giác đôi bên đấu pháp cũng sẽ liên lụy tới hắn ở đằng sau, lúc này mới hạ xuống, đứng một chỗ, trên nóc nhà dân, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn bốn người kia.
HẮn ngược lại muốn nhìn chút xem, bốn kẻ cực kỳ cuồng vọng này làm sao đối phó với người ở trong kia. Hơn nữa, tận sâu trong lòng hắn, cũng muốn xem xem, Lâm Nguyệt này, đến cùng có phải là tiểu sư muội năm đó hắn biết không, nếu là đúng, hắn bất luận kiểu gì cũng đều muốn ra tay giúp nàng.
Năm đó chuyện xảy ra trên đỉnh Cửu Hoa Sơn Côn Lôn, trong lòng hắn lúc nào cũng thấy đau lòng, lúc này đây nếu thật là nàng, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn nữa!
Bốn ma tu áo đen kia dĩ nhiên không rõ giờ phút này trong lòng Diệp phàm nghĩ gì, thấy hắn không rời đi, cũng không để ý, cả bốn nhanh chóng vây quán Lâm Nguyệt lại, toàn bộ hơi thở trong người bùng phát, trong nháy mắt cả bầu không khí nhuốm màu giết chóc, sát khí nhè nhẹ đó, trong đêm đông rét lạnh lại càng sinh trưởng điên cuồng.
Giờ phút này Lâm Nguyệt vẫn ngồi trong y quán, nhấp môi trên chén trà, những gì xảy ra bên ngoài, chẳng giấu được cặp mắt nàng.
Từ lúc bốn gã ma tu áo đen kia xuất hiện, nàng đã phát hiện ra chúng, cả phố mf]ơi dặm, thậm chí toàn bộ kinh thành, đều nằm dưới sự khống chế của thần trí nàng, mỗi hành động cử chỉ của đối phương đều không thoát khỏi mắt nàng.
Chỉ là khiến cho nàng thấy bất ngờ chính là, ở chỗ này, nàng thế mà gặp được Diệp phàm, vị Diệp sư huynh năm đó ở Côn Lôn cực kỳ chiếu cố tới nàng đó.
Chỉ là đã nhiều năm như thế, trong người Diệp Phàm thay đổi quá lớn, nếu không phải những gã ma tu áo đen kia gọi tên hắn, chỉ sợ nàng cũng không nhận ra hắn nữa.
Thật ra ký ức Lâm Nguyệt rất rõ, ánh mắt cũng không sao, chỉ là do Diệp phàm thay đổi quá lớn khiến nàng nhất thời không nhận ra người quen.
Năm đó họ ở Côn Lôn đều là đệ tử Côn Lôn, là đệ tử chân chính của môn phái chính, khi đó khí chất trên người Diệp Phàm khác hoàn toàn với hiện giờ, lúc đó là áo trắng tung bay, mặc dù khí chất còn kém Liên Thành chút, nhưng cũng là thiếu niên có phong thái phiêu dật xuất chúng như ánh mặt trời. NHưng giờ hắn toàn thân ngập tràn ma khí, toàn thân áo đen, thoạt nhìn cực kỳ âm trầm lạnh lẽo, cứ như đã thay đổi thành một người khác hoàn toàn vậy.
Song thời gian gần trăm năm, trên thân một người đã xảy ra thay đổi cực lớn như thế, Diệp Phàm, những năm này hắn đã gặp phải cái gì? Vì sao lại trở thành ma tu chứ?
Nếu như nói ở chỗ này lâm Nguyệt gặp phải TRần Tử Đan mà thấy kinh ngạc, thì gặp được Diệp Phàm, lại khiến cho nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì nàng chẳng cách nào tưởng tượng ra vị thiếu niên rực rỡ như mặt trời đó tại sao lại biến thành bộ dáng như thế.
Thần thức quét qua Diệp Phàm đứng trên nóc nhà thờ ơ lạnh nhạt cách đó không xa, trong lòng lâm Nguyệt thở dài, xem ra, những năm này, chẳng những nàng thay đổi mà rất nhiều người cũng thay đổi. NHư Trần Tử Đan, như Diệp Phàm.
Năm đó có thể xếp vào hàng đệ tử Côn Lôn, đâu đâu cũng là con cưng kiêu ngạo của trời, ai ngờ được thiếu niên thiếu nữ hăng hái năm đó hiện giờ lại có kết quả như thế?
Cảm giác được sát khí chung quanh càng lúc càng đậm, Lâm Nguyệt thu lại tinh thần, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, từ từ đứng lên.
ĐÃ nhiều năm sống cuộc sống ở phàm giới, tâm cảnh của nàng đã thay đổi cực lớn, trở nên cực kỳ bình thản, hiện giờ cũng không muốn giết chóc phá hỏng tâm tình của nàng.
Nhưng nàng cuối cùng vẫn là nàng, nàng là tu sĩ đỉnh nguyên anh hậu kỳ giới tu chân, cũng là một kẻ mạnh trong giới tu chân, cũng sống khi trời đất thay đổi, mà không phải Lâm đại phu trong kinh thành Đông hoa Quốc!
Nàng không thích giết chóc máu tanh, cũng không có nghĩa là nàng dễ tha thứ cho những kẻ mạo phạm mình, đặc biệt những kẻ này nếu đã muốn đến khiêu khích nàng, dĩ nhiên cũng muốn biết tử vong là gì rồi.
Huống chi tâm cảnh nàng đã tăng lên thành công, lần lịch luyện này, cũng là thời điểm kết thúc rồi!
Mà bốn ma tu ở bên ngoài, giờ phút này một lòng dàn trận giết người, không biết tý nào, tối nay người bọn chúng chọc phải, là một sát tinh (kẻ giết người máu tanh), mà không phải là một con cừu nhỏ mặc người uy hiếp!
Tốc độ bốn người nhanh, rõ ràng đã trải qua hợp tác vô số lần, mới có sự phối hợp nhuần nhuyễn đến vậy, theo trong tay bốn người phát ra từng luồng sáng đen, dần dần toàn bộ y quán bị chìm trong màn sương mù đen kịt.
Màn sương mù đên kịt nồng nặc đó, dưới tuyết trắng bốn phía chiếu rọi, lại cực dễ thấy, nếu không phải ở đây sớm đã bày ra kết giới, chỉ sợ đã có người phát hiện ra sớm.
NHưng đây là thủ đoạn của tu sĩ không muốn để người phàm biết rõ, người phàm tuyệt đối không cách nào biết rõ được, dù bốn kẻ này tối nay thật sự giết chết lâm Nguyệt, thì đợi tới ngày mai, người khác cũng chỉ cho rằng Lâm Nguyệt chết bất ngờ mà thôi, hoàn toàn chẳng xuất hiện tý khác thường nào cả.
Ngoài y quán, làn khói đen sôi trào, gần như cả nửa phố bị trận pháp này bao phủ, nếu không phải Lâm Nguyệt sớm ra tay bảo vệ, chỉ e rằng cả nửa phố người phàm này cũng sẽ bị ma khí xâm lấn mà chết.
Ma tu, thủ đoạn quả nhiên tàn nhẫn, vì muốn giết chết một người, thế mà lại không tiếc góp thêm trăm mạng người vào!
Thần thức Lâm Nguyệt cố định bốn tu sĩ áo đen lại, hai mắt trong suốt, trong đáy mắt lóe lên tia sáng sắc nhọn, hơi thở toàn thân lạnh băng tỏa ra!
Những kẻ này, đáng chết!
Ngay khi ma khí tràn vào trong nháy mắt, Lâm Nguyệt bước lên trước một bước, cửa tiệm vốn đóng chặt lặng lẽ mở ra, ngay khi thân thể nàng bước ra khỏi cửa tiệm trong nháy mắt, bốn ma tu đợi bên ngoài không kìm được đã đồng loạt ra tay.
Trong nháy mắt bốn pháp khí mang theo sát khí sắc bén ập tới, Lâm Nguyệt khẽ rùng mình, tay mềm khẽ chậm nâng lên.
Tại thời khắc này, Lâm Nguyệt từ một người phàm tục bình thường, trong tích tắc biến thành một tu sĩ cực kỳ cường đại sao? Khuôn mặt ấy thoạt nhìn vẫn già nua thế, thân thể vẫn còn thế, nhưng toàn thân lại tỏa ra sát khí bẩm sinh, sát khí đó bùng phát ầm ầm, trực tiếp áp chế sát khí của bốn kẻ kia!
Linh khí khổng lồ, miễn cưỡng ép ma khí chung quanh ra ba trượng, đây là do nàng cố sức thu lại hơi thở, nếu để nàng thoải mái, chỉ cần dùng uy áp bản thân, có thể biến bốn kẻ này thành tro ngay!
Bọn chúng, chênh lệch quá xa! Vốn chẳng có kẻ nào có thể sánh được! CẢ bốn tu sĩ kim đan hậu kỳ đồng loạt ra tay, uy lực công kích đúng thật kinh người, theo mấy tiếng quát khẽ, ánh sáng từ bốn pháp khí tỏa ra xen lẫn tạo thành một chiếc võng vây chặt, phong kín con đường phía trước Lâm Nguyệt.
Tay mềm Lâm Nguyệt cứ đưa lên chầm chậm, động tác ấy thoạt nhìn như rất chậm, song ngay lúc tay nâng lên trong nháy mắt, ngón tay ngọc thon dài đã điểm xuống.
“Thời gian bắt đầu đếm…”
Giọng trong veo lạnh lùng, phát ra chậm rãi từ miệng nàng, chỉ điểm chút thời gian, đã hóa thành gợn sóng mắt thường không thấy, gợn sóng ấy nhộn nhạo lăn tăn như mặt nước, nếu giờ phút này có tu sĩ hóa thần ở đây, chỉ e sẽ khiếp sợ khi thấy trong gợn sóng lăn tăn đó có chứa từng tia quy tắc kỳ dị!
Cái này nhìn thì có vẻ cực đơn giản, song lại ẩn chức lực quy tắc tối cao của trời đất! Trong lúc gợn sóng lăn tăn nhộn nhạo tản ra, bỗng xuất hiện một biến hóa cực kỳ quỷ dị, chỉ thấy nơi nào gợn sóng ấy đi qua, chạm đến pháp khí, như thủy triều co rút lại, tỏa ra ánh sáng hào quang, cứ như có sinh mạng vậy, lại lần nữa bị pháp khí hút lại, mà pháp khí cũng cực nhanh biến trở về nguyên dạng, bay về tay bốn ma tu.
Động tác bốn ma tu không ngừng lùi lại, ấn lại động tác như ban đầu của chúng, cả trận pháp đang bày ra đó cũng bất giác lấy tốc độ chậm rãi, từng luồng khí đen lại bị hút lại lần nữa, hóa thành những viên đá tròn màu đen, sau đó tự động bay trở lại trong tay ma tu.
Tất cả mắt thường đều có thể thấy, đã khôi phục rất nhanh, đợi tay lâm Nguyệt hạ xuống trong nháy mắt hoàn toàn, bốn ma tu kia chẳng hiểu sao lại đứng ở trước y quán như trước, cả bốn vẫn duy trì tư thế vừa mới đến!
Dưới một tay của Lâm Nguyệt, tất cả dường như trở lại như cũ, khác duy nhất chính là, trên mặt bốn ma tu đó không có vẻ ác độc như ngay từ đầu đến, mà trở nên cứng ngắc vô cùng.
CẢ bốn duy trì tư thế kỳ lạ không nhúc nhích, trên mặt trắng bệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, trợn to hai mắt bùng phát sợ hãi ngập trời1
Mà vào lúc này, Lâm Nguyệt lại đưa tay lần nữa, động tác nàng có vẻ rất chậm, nhưng thực ra cực nhanh, trong nháy mắt, ngón tay đã ấn trên đầu một trong ma tu áo đen đó, chỉ nghe phịch một tiếng, trán ma tu đó đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt máu óc phọt ra vãi đầy đất, rơi xuống mặt tuyết trắng phau nhìn cực kỳ chói mắt.
Bịch, lại một tiếng trầm đục cất lên, là thi thể ma tú đó đập mạnh xuống mặt tuyết phát ra tiếng nặng nề. Chỉ một cái, đã giết chết kẻ này! Ma tu này đã chết hoàn toàn, cả thần hồn cũng không kịp chạy thoát!
Ba kẻ còn lại trợn trừng hai mắt, trên mặt càng lóe lên hoảng sợ, chúng định chạy trốn, song thân thể lại cực kỳ cứng nhắc, vốn chẳng cách nào nhúc nhích được, thậm chí cả chút nội lực cũng không phát ra được. Chỉ đành trơ mắt nhìn cảnh khủng bố máu tanh xảy ra trước mặt, thân hình run rẩy kịch liệt mãi.
“Diệp Phàm! Cứu ta…”
Thân thể bị giam cầm, song lại có thể phát ra âm thanh, kẻ ma tu cầm đầu kia bị thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Nguyệt dọa cho hồn bay phách tán, hoảng sợ gào thét.
Bốn người chúng, một đã chết, còn lại ba đã bị giam cầm hoàn toàn, trở thành thịt cá trên thớt gỗ, mà hắn duy nhất hy vọng cũng chỉ còn Diệp Phàm!
Thực ra hiện giờ hắn đã biết, lâm Nguyệt không phải là người bọn chúng có thể giết bừa, tu vi bà lão này còn mạnh mẽ hơn chúng tưởng tượng nhiều, vốn chẳng phải là kẻ bọn chúng có thể chọc vào, cho dù Diệp Phàm có cứu chúng, cũng không có bản lãnh đó.
Nhưng người lúc đối mặt với cái chết, sớm đã mất đi lý trí, bọn chúng chỉ muốn nắm lấy cơ hội giữ được tính mạng, còn giờ phút này Diệp Phàm trở thành cây cỏ cứu mạng của chúng!
Hơn nữa tâm tư kẻ ma tu cầm đầu kia cực kỳ độc ác, trước Diệp Phàm không tham gia kế hoạch giết người của chúng, nếu hắn trốn thẳng, hoặc Lâm Nguyệt sẽ không truy cứu nữa, song giờ bị kẻ cầm đầu ma tu này gọi, Diệp Phàm lại rơi vào hoàn cảnh tiến lùi không song.
Cứu người ư? Hắn đoán chắc chẳng có bản lĩnh này, dù có cứu cũng chỉ chịu chết, còn không cứu? Rời đi ư? Nhưng giờ hắn đã khiến cho Lâm Nguyệt để ý, với tu vi và thực lực của đối phương, sẽ thả cho hắn rời đi sao?
Cử chỉ lần này của kẻ ma tu cầm đầu rõ ràng chính là muốn kéo Diệp Phàm chết cùng, mà không phải hướng hắn cầu cứu!
Trong mắt Diệp phàm lóe lên tức giận, nhưng trên mặt vẫn không đổi, hắn nhìn Lâm Nguyệt một cái, sau đó dùng giọng bình thản nói với kẻ ma tu cầm đầu kia, “Dự Tà Tử, muốn giết chết vị tiền bối này là ngươi, hiện giờ tài nghệ chẳng bằng người, bị giết cũng là bình thường, có liên quan gì ta đâu?”
Nghe nói thế, lâm Nguyệt nhíu mày, cũng không để ý, lại chỉ vào một ma tu áo đen khác, ma tu đó kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt đầu nổ tung, cũng theo gót đồng bọn ra đi!
Chỉ trong một hơi thở đã giết chết một người! Hơn nữa thủ đoạn cực kỳ máu tanh tàn khốc, gọn gàng linh hoạt, chẳng nương tay chút nào!
Mặt ma tu cầm đầu kia trắng như tờ giấy, mặt mũi ngập tràn oán độc nhìn thẳng Diệp Phàm, rít lên, “Diệp Phàm, ngươi cùng bọn ta đi chấp hành nhiệm vụ, nếu chúng ta chết, ngươi cũng không có kết cục tốt đâu, Ma Minh tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Danh Sách Chương: