Nàng còn nhớ trong sách Bạch Như Nguyệt ở phường thị đạt được một phần cơ duyên, đó là nàng mua được trong tay một tán tu miếng sắt thần bí, miếng sắt kia là một khối vụn tiên bảo. Sau đó Bạch Như Nguyệt chết trong tay Diệp Khuynh tuyết, miếng sắt kia dĩ nhiên rơi vào tay Diệp Khuynh Tuyết. Sau khi Diệp Khuynh Tuyết đạt được miếng sắt kia, căn cứ vào manh mối để lại trên miếng sắt, cuối cùng cũng tập hợp đủ những mảnh tiên bảo khác, đạt được món tiên khí cực phẩm.
Nếu như không đi mà nói, phần cơ duyên này chẳng phải bỏ lỡ sao? Tiên khí cực phẩm mà, đây chính là bảo vật tuyệt tích của giới tu chân nha! Nếu bỏ qua chẳng phải là đáng tiếc lắm sao.
Cầu phú quý trong nguy hiểm, huống chi là cơ duyên lớn như thế, nếu như chỉ vì bị tính toán mà bỏ qua, thật sự không đáng! Thêm nữa người tu chân vốn nghịch thiên mà đi mà, một mặt rụt rè sợ hãi rất bất lợi với sự tu hành, chẳng may bị rớt xuống tâm ma gì đó sẽ không tốt cho lắm.
Hơn nữa phường thị tới tận ba tháng sau mới mở, tới lúc đó pháp thuật nàng tu tập cũng tạm, nhất định có khả năng tự vệ, dĩ nhiên không cần sợ Diệp Khuynh tuyết nữa. Còn phần có thể rơi vào bẫy Diệp Khuynh tuyết hay không đến lúc đó chỉ sợ không phải do nàng. Diệp Khuynh tuyết đã có rắp tâm tính kế hại nàng, vạch mặt đôi bên chắc không tránh khỏi.
Trong lòng Lâm Nguyệt tính toán được mất, lát sau đã có quyết định, nói với Diệp Khuynh Tuyết, “Được, vậy đến lúc đó phiền tỷ dẫn theo tiểu muội đi vậy”
“Nói thế là định rồi nhé, đến lúc đó lại tới tìm sư muội”
“Làm phiền tỷ tỷ rồi”
Trong mắt Diệp Khuynh Tuyết thoáng hiện lên tia vui mừng, thấy mục đích chuyến đi đạt được, cũng không dây dưa nữa, nói vài câu khách sáo rồi cáo từ rời đi.
Thấy Diệp Khuynh Tuyết đã rời đi, Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhíu nhíu mày, trở về phòng đá.
Nếu đã đồng ý với Diệp Khuynh tuyết, ba tháng sắp tới nàng cũng phải chuẩn bị kỹ chút, chỉ tiếc tu vi hiện giờ của nàng quá thấp không cách nào thu phục được hư vô chân hỏa, đành vậy…
Nhớ tới uy lực của hư vô chân hỏa, tròng lòng Lâm Nguyệt bốc lên hừng hực song cũng bất đắc dĩ, xem ra sau này nàng phải tăng tốc độ tu luyện lên nhanh mới được, phải tranh thủ sớm ngày luyện được hư vô chân hỏa mới được, nếu không chỉ bằng vào thuật độc tiễn và thuật mê hương huyễn những thủ đoạn công kích này quá yếu.
Bên này Lâm Nguyệt đan suy tư xem cách nào tăng cường thực lực của mình, mà Diệp Khuynh tuyết bên đó lại trở lại phòng đá của mình.
“Hồn lão, lão xác định trên người nha đầu kia có dị bảo sao?” Diệp Khuynh Tuyết đột nhiên cất lời hỏi.
“Đúng vậy!”
Một giọng già nua khàn khàn chợt vang lên trong phòng đá, theo giọng nói vừa dứt đã xuất hiện một bóng mơ hồ quỷ dị xuất hiện trong phòng đá.
“Ôi? Vậy sao ta chẳng cảm giác gì cả thế?” Ánh mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lóe, hỏi lạnh lùng.
“Hừ, chỉ bằng chút tu vi này của ngươi mà cũng muốn nhìn thấu nha đầu kia sao? Lão phu chẳng sợ nói cho ngươi biết, nha đầu kia rất quỷ dị, đến cả lão phu cũng không cách nào nhìn thấu hoàn toàn đó!” Hồn lão khinh thường cười nhạo nói.
“Gì? Cả lão cũng không cách nào nhìn thấu sao? Làm sao vậy chứ? Nha đầu kia chẳng qua cũng chỉ là một con bé mới sáu bảy tuổi thôi mà, sao ngay cả lão cũng không nhìn thấu chứ?”
Nghe thấy hồn lão nói thế, mặt Diệp Khuynh Tuyết lạnh lùng cuối cùng cũng trấn định, trên mặt dần trở nên nặng nề.
“Điều này có gì là lạ chứ? Chuyện kỳ lạ ở giới tu chân quá nhiều đi, mặc dù lão phu đã sống mấy vạn năm, nhưng dù sao lão phu cũng chỉ là khí linh không gian, sao có thể rõ mọi việc chứ?”
“Nếu cả lão cũng nhìn không thấu nha đầu kia, vì sao lão còn muốn ta đoạt dị bảo trên người nó chứ? Chẳng may nha đầu đó vốn chẳng có dị bảo gì, ta chẳng phải toi công rồi sao?” Diệp Khuynh Tuyết giận tái mặt, giọng càng thêm hoài nghi mơ hồ.
“thế nào? Ngươi không tin lão phu sao? Mặc dù lão phu nhìn không thấu nha đầu kia, nhưng cũng có chút cảm ứng khá đó, lão phu có thể xác định nha đầu kia mang bảo vật trên người, hơn nữa còn có thể là loại pháp bảo vòng tay hỗn độn có không gian thăng cấp, chỉ cần lão phu chiếm được bảo vật đó, vòng tay hỗn độn cũng có thể thăng cấp rất khá”
Danh Sách Chương: