Thời gian Lâm Nguyệt chiếm được sâu tiên cũng không ngắn, đã mấy chục năm trôi qua, Lâm Nguyệt với hình thức nuôi thả tiên trùng trên người, mà sâu tiên cũng biểu hiện rất khéo léo, ngoài thỉnh thoảng ngẫu nhiên đi kiếm ăn một thời gian bên ngoài ra, còn phần lớn thời gian đều ngưng tụ thành một đám, hình thành một quả cầu bạc nho nhỏ treo trên tà áo nàng chìm sâu trong giấc ngủ.
Lâm Nguyệt lúc chiếm được sâu tiên, thời điểm sâu tiên còn là ấu trùng, cũng không có tác dụng chiến đấu mấy với lâm Nguyệt, vì thế ban đầu Lâm Nguyệt ở Đông Cực Hải sau khi chiếm được túi đồ của Lâm tiên tử có cách thuần phục tiên trùng, chỉ đơn giản tiến hành nghi thức nhận chủ với sâu tiên, sau đó học cách dùng phương pháp khống chế Khống Linh trùng, rồi vứt sang một bên để mặc không quản nữa.
Dù sao ấu trùng sâu tiên lúc đầu cũng chẳng có tác dụng mấy với nàng, sâu tiên sở dĩ lợi hại đó chính là khi sâu tiến biến thành thực thể, truyền thuyết sâu tiền biến thành thực thể, cả tiên nhân cũng có thể thôn tính được, vạn vật tự nhiên thế gian không thể nói chơi được.
Vì liên tục không coi trọng quá mức nên hiện thời đã qua mấy chục năm, lần này nếu sâu tiên không chủ động liên hệ với nàng, chỉ sợ Lâm Nguyệt đã quên hẳn sự tồn tại của sâu tiên mất rồi.
TRải qua mấy chục năm tiến hóa, mặc dù sâu tiên vẫn chưa hóa thành thực thể, nhưng đã tốt hơn lúc còn là ấu trùng rất nhiều, hiện giờ năng lực thôn tính của sâu tiên cũng đủ cho một tu sĩ nguyên anh phải tránh lui tới chín mươi dặm.
Nhưng dù sao sâu tiên cũng là loại sâu, cho dù đã nhận chủ có thể liên hệ với thần thức Lâm Nguyệt, song Lâm Nguyệt cũng không hiểu ngôn ngữ sâu, chỉ là giờ phút này biết rõ sâu tiên đang biểu hiện sự hưng phấn, cảm xúc vui sướng với nàng.
Dùng thần thức an ủi vỗ vễ sự xao động của sâu tiên chút, Lâm Nguyệt đề phòng nhìn thẳng vào lão tổ Ma Cung, rồi rơi vào trầm tư. Nàng đã cùng sâu tiên lập thành nghi thức nhận chủ cũng mấy chục năm rồi, bình thường sâu tiên cực ít liên lạ với nàng, trừ phi gặp phải thứ chúng nó thích ăn, mấy chục năm qua, sâu tiên tổng cộng có liên lạc với nàng hai lần mà thôi, hơn nữa hai lần trước là bởi vì gặp phải linh mạch vô chủ, sâu tiên vì có khẩu phần lương thực mới chủ động liên lạc với nàng.
Mà giờ thì… Lâm Nguyệt cũng không thừa nhận ở đây có linh mạch gì gì đó, nếu nói thật nơi này có gì đó khiến sâu tiên thấy hứng thú, thì đoán là có liên quan tới lão tổ Ma cung rồi.
Dù sao ngay từ đầu lúc nàng tới nơi này, sâu tiên cũng chẳng có động tĩnh gì, ngược lại sau khi lão tổ Ma Cung xuất hiện, hiện giờ mới xuất hiện xao động, nguyên nhân chính dĩ nhiên không cần đoán nữa.
Chỉ là trong người lão tổ Ma Cung có thứ gì mà khiến sâu tiên thấy hứng thú vậy nhỉ? Đây cũng là điểm Lâm Nguyệt thấy nghi hoặc chút, sâu tiên là loại sâu linh mẫn, liên tục lấy linh thạch làm thức ăn, nàng cũng không thừa nhận chúng nó có hứng thú với một thân ma khí của ma tu.
Ngay thời điểm Lâm Nguyệt trầm tư, sâu tiễn cũng không còn như cũ nữa, vì được Lâm Nguyệt bình tĩnh an ủi trở lại, ngược lại lại truyền tới cảm giác xao động bất an, trải qua trao đổi thần thức, Lâm Nguyệt cảm giác rõ cảm xúc của sâu tiên truyền đến.
Chúng nó đề nghị với nàng ra ngoài kiếm ăn, hơn nữa còn làm nũng như trẻ con vậy, truyền tới tiếng ông ông thân mật. Cảm giác được sâu tiên khẩn cấp nóng vội, Lâm Nguyệt giật mình, đột nhiên mắt nhìn thẳng lão tổ Ma Cung lóe lên ánh sáng. Sâu tiên, thôn tính ma khí, chẳng lẽ giữ hai người không có quan hệ gì hay sao? Hay nói cách khác, sở dĩ sâu tiên xao động bất an như thế là vì lão tổ Ma Cung phóng thích ra ma khí thôn tính sao?
Nhưng nếu là vậy, lúc trước thời điểm nàng đấu pháp với Tư Mặc Ly, vì sao sâu tiên chẳng có bất cứ động tĩnh nào nhỉ? Nghĩ đến đây Lâm Nguyệt bất giác cau mày, song nhanh chóng giãn mày ra. Bất kể đúng hay không phải thử một lần chẳng phải sẽ biết hay sao?
Nếu sâu tiên thật sự có thể khắc chế được ma khí thôn tính của lão tổ Ma cung, nàng đánh cuộc là có đầy đủ cơ hội để trốn thoát khỏi tay đối phương rồi!
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt chẳng do dự nữa, lòng vừa nghĩ, trong nháy mắt quả cầu bạc nhỏ gắn ngược dưới vạt áo nàng trong nháy mắt nổ bung ra, hóa thành một luồng sáng bạc, vây quanh Lâm Nguyệt bay múa một vòng, bày tỏ tình cảm thân mật với chủ nhân, sau đó gần như trong tích tắc nhanh như chớp vọt thẳng về phía lão tổ Ma Cung!
Chứng kiến thấy sâu trùng cứ thế không đợi mà bay thẳng tới lão tổ Ma Cung, Lâm Nguyệt cũng bất giác giật mình, song lại mau chóng bình thường trở lại, hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay vung lên, trong nháy mắt có hơn mười băng tiễn mỏng bắn tới lão tổ Ma Cung!
Mặc kệ sâu tiên có thể đối phó với thứ ma khí thôn phệ kia không, Lâm Nguyệt cũng không đặt cược tất cả lên đám sâu tiên, huống chi, cho dù sâu tiên có thể thôn tính được những ma khí thôn tính kia, nàng cũng nhất định nghĩ cách rời khỏi sự chú ý của lão tổ Ma Cung, như vậy mới có thể khiến cho sâu tiên có cơ hội lợi dụng!
Ánh mắt Lâm Nguyệt với chủ ý đã định bắn về phía đối phương, pháp thuật này tới pháp thuật kia lập tức không cần xuất ra nữa, sau đó chẳng khách khí đem những pháp thuật công kích lên người lão tổ Ma Cung.
Sâu tiên xuất hiện trong nháy mắt, lão tổ Ma Cung dĩ nhiên cũng chú ý tới, nhưng lão ta dường như cũng không coi ra gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, không hề có bất cứ động tác nào, còn phần công kích Lâm Nguyệt phía sau, lão ta dường như cũng chẳng để ý tới. thoạt nhìn cực kỳ kiên nhẫn, thật ra là do tu vi ở trên đang tính đùa bỡn lâm Nguyệt mà thôi.
Với nhân vật như lão tổ Ma Cung như thế, chính là Lâm Nguyệt một nguyên anh hậu kỳ lão ta chẳng coi ra gì, hiện giờ sở dĩ lão ta không ra tay là vì muốn dùng tu vi bức lâm Nguyệt đi vào khuôn khổ mà thôi.
Mà so với hình thức chiến đấu quỷ dị giữa Lâm Nguyệt và lão tổ Ma cung, bên đó đấu pháp giữa Liên Thành và Diệp Khuynh Tuyết còn đặc sắc hơn nhiều.
Tu vi song phương bọn họ tương đương, thực lực cũng sàn sàn như nhau, mặc dù Diệp Khuynh Tuyết là nữ chính, lại còn có cả không gian hỗn độn trong tay, nhưng Liên Thành cũng không kém, thân là thủ tịch đại đệ tử Côn Lôn, từ nhỏ đã được chưởng môn bồi dưỡng cẩn thận, thủ đoạn giấu kỹ cũng không ít.
Từ đó hai người họ ngược lại lực lượng đấu ngang nhau, đấu đi đấu lại vô cùng kịch liệt. Một tiếng nổ ầm vang lên kinh thiên động địa, Diệp Khuynh Tuyết đỡ được luồng kiếm sắc bén của Liên Thành, đồng thời mặt trầm xuống, hai tay bấm nhanh niệm quyết, nũng nịu quát lên, “Xá Linh!”
Thanh âm vừa dứt, trong nháy mắt quanh người xuất hiện từng luồng sóng vô hình lăn tăn, những gợn sóng ấy dần nổi lên nhộn nhạo, cuối cùng huyễn hóa thành một vòng xám tro sáng, những vòng xám tro xám này vừa xuất hiện, trong nháy mắt một luồng hơi thở hủy diệt ập tới!
Tâm pháp xá nữ là công pháp tu chính của Diệp Khuynh Tuyết, một chiêu này cũng lại là công pháp tu chính của nàng ta mạnh mẽ nhất không dễ chọc vào, một chiêu này có thể đem linh lực hóa thành hơi thử chết chóc hủy diệt ngập tràn, tồn tại tính thối rữa cực mạnh, tu sĩ nào mà dính vào chút thì thân thể cũng sẽ bị ăn mòn hóa thành vũng máu.
Vòng tròn xám sáng bao quanh trung tâm Diệp Khuynh Tuyết, rồi cực nhanh lướt tới Liên Thành, từng luồng xám sáng gợn sóng ấy thoạt nhìn vô cùng quỷ dị!
Liên Thành ngay khi vòng tròn xám sáng ấy xuất hiện trong chớp mắt, trên mặt cũng thay đổi nặng nề. Chỉ thấy mày kiếm hắn cau lại, tóc đen mềm mại phiêu diêu theo gió, ngón tay ngọc thon dài cầm thật chặt phi kiếm hàn ngọc, môi mỏng hé mở, nói từng từ từng chữ, “Tiên linh kiếm!”
Theo thanh âm vừa dứt, chỉ thấy cả không gian ngập tràn linh khí bất ổn kịch liệt, khí chất trên người Liên Thành đồng thời xảy ra thay đổi cực lớn, vốn hắn là quân tử nhẹ nhàng, giờ phút này thoạt nhìn ngập tràn tiên linh khí, trên gương mặt tuấn mỹ ngập tràn nghiêm túc, lại vẫn không làm hoa tổn chút phong thái nào của hắn cả.
Một luồng sáng trắng như sữa bắn ra từ ngọc kiếm trong tay, ngay sau đó, thân thể Liên Thành bắn mạnh lên cao, hia mắt lạnh lùng nhìn thẳng Diệp Khuynh Tuyết, chậm rãi mở miệng phun ra một chữ “Phá!”
Thanh âm vừa dứt trong nháy mắt, Liên Thanh trong chớp mắt giống như cả người hóa thân thành kiếm vậy, hóa thành một luồng sáng trắng chém mạnh xuống.
Ầm ầm ầm…
So với tiếng nổ khổng lồ lúc trước, cả không gian lại bị khí thế khổng lồ này đánh thẳng vào khiến trong không gian xuất hiện khe nứt, có thể thấy một kích này uy lực mạnh tới mức nào!
Một kích song phương, vẫn chẳng phân biệt được ngang nhau, sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết hơi tái nhợt, lùi lại sau mấy bước, còn quần áo Liên Thành cũng hơi rối, sắc mặt cũng khó coi vô cùng!
Một kích của Liên Thành phá vỡ một kích của đối phương, cũng chưa dừng lại, ngọc kiếm trong tay vung lên, quát to, “Mưa kiếm đầy trời!”
Vung kiếm kia trong nháy mắt, từng bóng kiếm chồng chất lên nhau, rậm rạp chằng chịt như mưa giật gió gào hướng về phía Diệp Khuynh Tuyết bắn tới, uy thế ấy cũng chẳng kém so với vạn vũ băng châm của Lâm Nguyệt là mấy.
“Dây leo huyết sắc!” Sắc mặt Diệp Khuynh Tuyết hơi đổi, lập tức không chút sợ hãi nghênh đón. Có vô số dây leo đỏ như máu xuất hiện trong nháy mắt, giãy giụa ùn ùn kéo tới phía bóng kiếm tầng tầng lớp lớp kia, trong nháy mắt bóng hai người đã bị tầng tầng bóng kiếm và dây leo bao phủ, chỉ nghe từ đợt tiếng gầm và thanh âm gọi to duyên dáng vang lên!
Bên này Diệp Khuynh Tuyết đấu náo nhiệt với Liên Thành vô cùng kịch liệt, bên kia, theo thời gian trôi qua từng chút một, Lâm Nguyệt lại cứ lần lượt công kích liên tiếp, còn lão tổ Ma cung rõ ràng đã không nhịn được nữa!
Chỉ nghe lão ta hừ lạnh một tiếng, chẳng còn đứng tùy hứng để Lâm Nguyệt công kích nữa, mà tay vung lên, phát ra hơn mười luồng ma khí màu đen to thô cắn nát công kích lâm Nguyệt, đồng thời đưa tay hung hãn chộp tới Lâm Nguyệt!
Một chộp ấy nhìn có vẻ bình thường, song lúc xuất thủ nháy mắt kia, trong nháy mắt hóa thành móng vuốt đen kịt, năm ngón như tần tầng lớp lớp vảy đen bóng, móng tay như năm lưỡi dao sắc bén, đột phá mưa gió lướt tới Lâm Nguyệt.
Ngay khi nanh vuốt màu đen chộp tới trong nháy mắt, nụ cười Lâm Nguyệt khẽ trầm xuống, quát khẽ một tiếng, hương lưỡi đao trong tay vung mạnh một phát, trong nháy mắt biến thành luồng gió xoáy khổng lồ hướng thẳng tới nanh vuốt màu đen kia!
Trời đất đen kịt trong chớp mắt, tiếng gió rít khổng lồ thét gào như ngăn hết tất cả các âm thanh, chỉ thấy gió lốc đó tập kích lên nanh vuốt màu đen trong nháy mắt ấy, cứ như một lưỡi đao sắc bén vậy xoắn nanh vuốt màu đen đó thành mảnh vụn.
Thấy cảnh như thế, Lâm Nguyệt khẽ cau mày, trên mặt chẳng thấy vui mừng chút nào. Thân là tu sĩ hóa thần trung kỳ, Lâm Nguyệt không tin đối phó với công kích như thế lại có biểu hiện như không thể chịu nổi một kích vậy!
Quả nhiên đúng như suy đoán của nàng, ngay sau khi nanh vuốt đen bị gió lốc xoắn vụn ra, lại lần nữa biến thành ma khí màu đen, ngay sau đó những ma khí ấy dưới tầm nhìn của Lâm Nguyệt lại ngưng tụ lần nữ , lát sau biến thành một nanh vuốt màu đen khác!
Lâm Nguyệt phát ra gió lốc cũng chưa nghỉ, gần như nanh vuốt màu đen ngưng tụ lần nữa trong nháy mắt, lại đem xoắn nát! Cứ thế phục lại cắn nát ba lần, bốn lần, cuối cùng gió lốc cũng dần tản đi, còn ma khí màu đen lại ngưng tụ lại lần nữa trong nháy mắt! Chiêu này thoạt nhìn uy lực không lớn, song lại khó dây dưa, làm cách nào cũng không phá nát cho nổi!
Lông mày Lâm Nguyệt cau lại, sắc mặt hơi khó coi, lại lần nữa vung đao lên, phát ra luồng chém sắc bén chém tới nanh vuốt đen kia!
Lão tổ ma cung dĩ nhiên không bỏ qua vẻ mặt của lâm nguyệt, cười lạnh nói, “Nhóc con, ngươi đừng phí công giãy giụa nữa, nếu ngươi chịu theo bản tôn, bản tôn đồng ý với ngươi, ngay sau khi ngươi giúp bản tôn đột phá thành công hóa thần hậu kỳ, bản tôn sẽ giúp ngươi hóa thần, như thế không phải tốt hơn sao?”
Những lời này của Lão tổ Ma Cung, rõ ràng cho thấy đang dụ dỗ Lâm Nguyệt, dù sao với tu sĩ mà nói, chỉ cần có một tia cơ hội có thể hóa thần, cho dù phải trả giá đắt cũng không tiếc!
Nên biết, tu sĩ hóa thần ở trong vùng đất trời này, lại tồn tại mạnh nhất, cấp độ ấy chính là kết quả mà vô số tu sĩ giới tu chân theo đuổi không tiếc gì. Nếu đổi lại là một tu sĩ nguyên anh hậu kỳ khác, chỉ sợ chưa biết chừng đã đồng ý ngay với yêu cầu của lão tổ Ma Cung rồi.
Dù gì chẳng qua chỉ làm một lần lô đỉnh thôi, bị người ta thái bổ một lần thôi, ở giới tu chân có biết bao nữ tu xinh đẹp vì muốn tăng cường tu vi mình, đều hao tốn rất nhiều tâm cơ muốn tới gần những nam tu cường đại đó, cho dù bị sa vào làm lô đỉnh cũng không tiếc.
Hơn thế, hiện tại lão tổ Ma Cung còn hứa hẹn giúp nàng hóa thần, hấp dẫn như thế, thế gian có bao nhiêu người có thể đủ sức chống cự lại chứ?
Tiếc là Lâm Nguyệt lại không phải là người thường, nàng không hiểu tình yêu thế gian, nhưng lại cực kỳ yêu quý thân thể mình, với những kẻ không muốn gần, muốn một ngón tay chạm vào nàng cũng không được, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, người có thân mật duy nhất cùng nàng chỉ có Diêm Tinh Vân!
Còn phần nàng thân là Nguyệt Thần Tôn lúc ở cùng Diêm SÁt và Diêm Vương cũng từng có cử chỉ thân mật, đã được nàng chọn quên lãng.
Điều này thực ra không thể trách Lâm Nguyệt được, ai bảo ba kẻ đó cứ nhất định chỉ có thể là một người chứ? Mặc dù trước mắt nàng đối với ba người đó chỉ có tình cảm duy nhất với một người là Diêm Tinh Vân. Hơn nữa, trong lòng Lâm Nguyệt, Nguyệt Thần Tôn là Nguyệt Thần Tôn, mà nàng là nàng, cứ việc nàng đã tiếp thu một bộ phận ký ức của Nguyệt Thần Tôn, nhưng nàng cũng không thừa nhận vì có chút ký ức này mà nàng sẽ biến thành Nguyệt Thần Tôn.
Sau này khi nàng khôi phục toàn bộ ký ức, nàng có biến thành Nguyệt thần tôn hay không thì còn chưa biết, nhưng bây giờ trong lòng nàng rất rõ, linh hồn chủ đạo trong khối thân thể này vẫn thuộc về linh hồn Lâm Nguyệt. Còn phần có đồng ý với điều kiện của lão tổ Ma Cung hay không, vậy thì càng không thể!
Với lão tổ Ma Cung, Lâm Nguyệt chỉ có bốn từ để hình đung, đó là chán ghét, phản cảm!
Xem qua trong truyện nàng biết rõ Bạch Như Nguyệt từng bị Diêm Tinh Vân tự tay đưa tặng cho lão tổ Ma Cung, hơn nữa còn bị lão tổ Ma Cung giày vò sống không bằng chế, từ một mỹ nhân như hoa như ngọc, trong một đêm biến thành một lão già đầu bạc mặt mũi đầy nếp nhăn.
Với Bạch Như Nguyệt một nữ tủ có tu vi Trúc cơ kỳ, lão tổ Ma Cung đều gần như hút khô nguyên âm nàng hoàn toàn, chứ đừng có nói là tu sĩ có tu vi nguyên anh như nàng.
Hơn thế nàng và Bạch Như Nguyệt trong truyện khác nhau, ở trong truyện, Bạch Như Nguyệt đã sớm bị ma tu phá nguyên âm, còn nàng hiện giờ tu vi đã đến nguyên anh mà nguyên âm chưa phá, linh khí trong cơ thể càng thêm tinh thuần, lại là thân thể ngọc tuyết hương cốt, nếu thật sự trở thành lô đỉnh cho lão tổ Ma Cung, đối phương sao chịu tha cho nàng chứ?
Chỉ sợ không trực tiếp hút khô nàng mới là lạ! Với lời lão tổ ma cung nói, Lâm Nguyệt cũng chẳng tin tý nào, chưa nói tới nguyên nhân trong truyện, hóa thần cũng không phải dùng ngoại lực thì có thể đạt được, muốn đột phá hóa thần, nhất định phải dựa vào chính mình tự hiểu ra, nếu hiểu ra, khoảng khắc hóa thần nếu không phải ngộ được thì cho dù ở thời kỳ nguyên anh hậu kỳ cho tới khi tuổi thọ hết sạch cũng không cách nào đột phá nổi!
Từ nguyên anh lên hóa thần là một bậc, bậc này khác hẳn phương thức tu vi đột phát lúc trước, dựa vào phải là người tự hiểu ra, đồng thời cũng hiểu cả thiên đạo nữa. Vì thế mới nói, lão tổ Ma tu kia chỉ lừa gạt nàng là chính, giúp nàng hóa thần là giả.
Mà lão ta lại không biết rằng, vì Lâm Nguyệt có thân là thần cách, lại đã xem qua tình tiết trong truyện miêu tả lúc Diệp Khuynh Tuyết hóa thần thành công, với hóa thần lại hiểu rất rõ không hề giống những tu sĩ nguyên anh cứ u mê như thế, mà ngược lại hiểu rất rõ ràng!
Nhưng mặt khác, dù cho Lâm Nguyệt chẳng hiểu rõ hóa thần thế nào cũng không đồng ý với điều kiện chính của lão tổ Ma Cung.
Trong lòng thấy coi thường lời lão tổ Ma Cung nhưng mặt ngoài Lâm Nguyệt vẫn không phá vỡ, chỉ cười lạnh bảo, “Giúp ta đột phá hóa thần ư? Khẩu khí lớn quá đấy, nếu ngươi đã lợi hại như thế cần gì phải ép ta tu sĩ nguyên anh này chứ? Với tự bản thân thực lực của ngươi cũng tự đột phá lên hóa thần hậu kỳ chẳng phải tốt hơn rồi sao?”
Tu sĩ tăng thực lực phải để ý làm đến kỹ càng, bước từng bước vững chắc tăng cao tu vi, như vậy tâm đạo mới có thể chắc chắn, không dễ bị tâm ma xâm lấn, nếu dựa vào ngoại lực cuối cùng chỉ thuộc về tà ma ngoại đạo mà thôi.
Dựa vào lô đỉnh để đột phá bình cảnh, mặc dù đơn giản mau lẹ, nhưng không bằng tự đột phá rào cản vẫn tốt hơn, lão tổ Ma Cung rõ ràng tuổi thọ sắp hết, lúc này mới chẳng tiếc mọi thứ mượn ngoại lực để đột phá tu vi bản thân, để chiếm được nhiều tuổi thọ hơn.
Có đôi khi, người có tu vi càng cao, lại càng sợ chết, những điều này tương tự như những kẻ đứng trên cao quyền quý đời trước của nàng, ngược lại là những thứ khiến chẳng ai đoái hoài đến ai, cũng không biết sợ.
Những lời này của Lâm Nguyệt chọc trúng chỗ đau của Lão tổ ma Cung, khiến cho lão ta trong nháy mắt tức tới xấu hổ giận dữ, giọng trở nên khàn khàn cười lạnh nói, “NHóc con, ngươi đứng có quá đáng, ý tốt bản tôn khuyên ngươi ngươi không nghe, đến lúc đó đừng có hối hận!”
“Tuy hối hận nhưng cũng chẳng bằng ngươi bị mất đi nhiều hơn!”
Lâm Nguyệt cười lạnh đấp trả lại, ánh mắt đó chẳng biết lạc tới chỗ nào đó có ma khí trở nên càng ngày càng mỏng manh, khóe môi khẽ cong lên cười lạnh băng vui vẻ.
Vừa rồi nàng nói chuyện với lão tổ ma cung trong nháy mắt kia, lúc nanh vuốt đen chộp tới nàng ấy chẳng biết đã tiêu tán đi từ lúc nào, ma khí đen ngưng tụ cũng biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại vài điểm sáng bạc chợt lóe lên rồi sau đó mất đi bóng dáng.
Lão tổ Ma Cung vì bị lời nói của Lâm Nguyệt thu hút, ngoài giận dữ ra thì lại không phát hiện được tầng ma khí bao phủ quanh người đã dần trở nên mỏng đi, ngược lại hừ lạnh, mười ngón tay bắn lên, phát ra vô số luồng sáng đen đánh về phía Lâm Nguyệt!
“Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, bản tôn cũng không ngại tự mình bắt ngươi lại! Thân thể ngọc tuyết hương cốt hiếm có trên đời chỉ thuộc về bản tôn mà thôi!”
Lão tổ Ma Cung cười lạnh, tay vừa động, định trực tiếp muốn ra tay với Lâm Nguyệt, nhưng đúng lúc này lão ta đột nhiên biến sắc, phẫn nộ quát lên, “Ma khi thôn tính của bản tôn! Ngươi đến cùng đã dùng thủ đoạn gì thế hả?”
Nhưng vào lúc này, Lâm Nguyệt gần như ngay thời điểm lão tổ Ma cung tự phát hiện ra ma khí không ổn, đã ra tay!
Một mùi thơm nồng nặc trong nháy mắt phát tán ra không trung, khi mùi thơm xuất hiện, một cánh tay trẻ con thô đỏ như máu xuất hiện trong nháy mắt, sau đó với tốc độ không kịp nhìn đã hướng về lão tổ Ma cung đánh tới!
“Nha đầu miệng còn hôi sữa, ngươi thật to gan!”
Lão tổ ma cung vừa sợ vừa giận, với tu vi hiện giờ của lão ta và địa vị ở giới tu chân, lão ta đã lâu chưa thật sự nổi giận, giờ phút này dùng gần ngàn năm mới vất vả tu luyện được ma khí thôn tính bỗng vô duyên vô cớ biến mất một phần nhỏ, điều này khiến lão ta lâm vào tình trạng luống cuống.
Hơn nữa, ngay lúc lão ta tự phát hiện ra ma khí đang bị cắn nuốt, lão ta cũng phát hiện ra sự tồn tại của sâu tiên, những thứ đó thoạt nhìn là những con sâu nhở yếu, ai ngờ lại khiến lão ta cảm thấy nguy hiểm.
Với tu vi lão ta đạt tới trình độ tu sĩ như thế, thường thường có thể sớm đã cảm giác tới nguy hiểm chút, chứng kiến thấy tính mạng nguy hiểm hoặc là có uy hiếp gì với bản thân sẽ tự động sinh ra cảm giác cảnh giác.
“Đây rốt cuộc là vật gì thế!”
Lão tổ ma Cung liên tục giật mình, vận khởi linh lực đánh mạnh sâu tiên văng ra, đồng thời tay chộp một cái, bắt được mấy con sâu tiên, cũng không thèm nhìn đã dùng sức bóp mạnh một cái!
Một bóp này, lão ta cho rằng sẽ bóp nát những con sâu nhỏ này thành bột phấn, nhưng lão ta đã nhanh chóng phát hiện ra, những sâu nhỏ kia mặc dù nhìn thoạt rất nhỏ yếu, nhưng lại cực kỳ cứng, lão ta dùng toàn lực bóp một cái mà những con sâu đó vẫn bình yên vô sự.
Bóp một cái cũng không cách nào bóp chết được sâu tiên, lão tổ ma cung bất giác sợ hết hồn, thậm chí lão ta đến cả công kích của Lâm Nguyệt cũng không để ý, đang định nhìn cho rõ, thì đột nhiên cảm giác lòng bàn tay đau xót, chỉ trong nháy mắt mấy con sâu lão ta đang nắm trong tay thế mà lại miễn cưỡng gặm cắn thủng mấy lỗ trên tay lão ta, sau đó ánh sáng bạc lóe lên bay ra ngoài.
Lâm Nguyệt thấy động tác lão tổ ma cung trong nháy mắt, sợ lão ta làm sâu tiên bị thương, vội vàng phát ra thần niệm, muốn triệu hồi chúng về, vốn đã thấy có mấy sâu tiên bị lão tổ ma cung bắt được, trong lòng nàng hơi tiếc, nhưng giờ phút này thấy một cảnh như thế, lại khiến cho nàng vui mừng vô cùng.
Quả nhiên nàng đoán không sai, uy lực của sâu tiên quả nhiên cực mạnh, hơn nữa còn là khắc tinh của đám ma khí thôn tính quỷ dị kia.
Danh Sách Chương: