Bí quyết thiên cổ Lưu hương là do nữ tu thượng cổ tạo ra, vốn có công hiệu làm đẹp, hơn nữa còn trải qua tu sĩ thượng cổ thay đổi mấy lần, sau đó nữ tu tu luyện thiên cổ Lưu hương không đâu mà không đẹp vang xa, ai ai cũng đều tuyệt sắc nghiêng thành, sở dì như vậy nguyên nhân nữ tử có thể chất ngoài ngọc tuyết hương cốt ra vốn đã có dung mạo không tầm thường rồi, mà còn có bí quyết Lưu hương lại khiến tu vi càng cao, dung mạo lại càng được cải thiện theo công pháp.
Càng tu luyện càng đẹp, tu vi càng cao càng xinh đẹp, cứ tiếp tục thế, Lâm nguyệt thật sự không biết là phúc hay họa nữa. Coi như hiện tại nàng không dám nhìn dung mạo mê hoặc của mình, vì thế nàng cứ phải lãng phí một đầu tóc đen tối nuôi thật dài để che bớt, hủy đi hình tượng của mình.
Nếu nàng không làm vậy, với tu vi trước mắt của nàng, nếu bại lộ hình dáng, chỉ khiến nàng lâm vào nguy cơ không tưởng nổi mà thôi.
“Được rồi, Lâm nguyệt, hôm nay ngươi theo ta đi truyền công đường đi, đi nào!” TRần Tử Đan thấy Lâm Nguyệt trầm mặc không nói, lập tức không chịu được, túm thẳng tay nàng kéo đi về trước.
Lông mày Lâm Nguyệt cau lại, có chút không vui với hành động bá đạo kia của TRần Tử Đan.
Xem ra nửa năm nay nàng đã cố nhịn ẩn nhận an phận vô cùng, khiến Trần Tử Đan trước mặt nàng càng ngày càng ngông cuồng chẳng biết chừng mực chút nào!
NHưng nàng ta vừa nói hôm nay là buổi giảng của Quân Tử Huyền, không biết có Diệp Khuynh Tuyết không nữa? Nếu là vậy, có thể đi xem một chút.
Lâm Nguyệt biết rõ nội dung vở kịch, vào mười năm trước Diệp Khuynh Tuyết đã gặp Quân Tử huyền, hiện giờ là thời gian gần mười năm, không rõ bọn họ phát triển thế nào, song Liên Thành cũng đã gặp Diệp khuynh Tuyết, cũng không biết một nữ hai nam này hiện giờ là tình trạng nào rồi?
Đối với điều này, Lâm Nguyệt lại thấy hơi hiếu kỳ, từ đó, nàng không cự tuyệt tâm tư TRần Tử Đan nữa.
Truyền công đường vốn là nơi chuyện diễn giải cho đệ tử ngoại môn, nhưng hôm nay vì Quân Tử Huyền là thiên tài Côn Lôn tới giảng, nên chẳn phân biệt nội ngoại môn, chỉ cần đệ tử cấp thấp là có thể được đi nghe giảng.
Lúc Lâm Nguyệt và Trần Tử Đan tới, trong truyền công đường đã đầy ắp người, do Lâm Nguyệt và Trần Tử Đan tu vi không cao, lại ăn mặc kiểu đệ tử ngoại môn, nên không gây cho người khác chú ý.
“Lâm Nguyệt, chúng ta ra bên kia đi!” Hai mắt TRần Tử Đang sáng như sao, chỉ một vị trí gần phía trước nói với Lâm Nguyệt.
“Chỗ đó chen lấn lắm, ngươi đi đi, ta ở chỗ này là được rồi” Lâm Nguyệt kéo nhẹ tay mình trong tay TRần Tử Đan về, cũng không đợi nàng ta nói, đã tìm một vị trí khá tầm thường trong góc ngồi xuống.
Trần Tử Đan thấy Lâm Nguyệt cự tuyệt mình, lập tức không vui, định nói gì thì đã thấy Lâm nguyệt xoay người đi, lập tức dậm mạnh chân, trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt một cái, bất mãn đi tới chỗ nàng ta thấy ngồi xuống.
Lâm Nguyệt biết rõ nàng làm vậy sẽ khiến Trần Tử Đan bất mãn, dù sao trải qua nửa năm cạnh nhau, nàng hiểu rõ tính tình TRần Tử Đan, vừa rồi TRần Tử Đan kéo nàng lên, không phải là muốn ở trước mặt Quân Tử Huyền để tôn vẻ đẹp của nàng ta lên đó sao!
Nàng ta muốn lợi dụng Lâm Nguyệt, nhưng Lâm Nguyệt sao để lợi dụng vậy chứ? Trước còn nhẫn nhịn với TRần Tử Đang, nhưng chút chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, song giờ lại khác, ngay trước mặt nhiều đệ tử Côn Lôn vậy, Lâm Nguyệt nàng cũng không muốn diễn trò cùng nàng ta, huống chi hôm nay ngoài Quân Tử Huyền ra, biết đâu Diệp Khuynh Tuyết cũng tới, nàng cũng không muốn để Diệp Khuynh Tuyết chú ý đến.
Danh Sách Chương: