Trong sơn động tối om, hơn nữa lại cực kỳ ẩm ướt, trong không khí tỏa ra mùi ẩm mốc lâu không có người ở, sau khi Lâm Nguyệt vào trong động, liền lấy một viên Nguyệt Quang Thạch (đá phát sáng) từ trong túi đựng đồ ra, dưới ánh sáng của đá Nguyệt Quang, có thể nhìn rõ mọi vật chung quanh.
Hiện tại nơi nàng đang đi là một thông đạo thấp phải khom người đi xuống, hai bên lối đi có đá và bậc thang trơn trượt đầy rêu, hơn nữa còn có nước chảy ra, cực kỳ khó đi. Lâm Nguyệt không thể không đi chậm lại, đi sâu dần vào trong sơn động.
Cứ đi một đoạn đường như thế, ánh sáng trước mắt như mở rộng ra, một gian thạch thất không tính là rộng cho lắm hiện ra trước mắt Lâm Nguyệt. Trong thạch thất trống không, bên trên có không ít nước màu đen, chỉ có ở một góc thạch thất có một bệ đá nho nhỏ, cả bệ đá được một quầng sáng nhạt bao phủ. Khi thấy vật nho nhỏ phát ra màu sáng, trên mặt Lâm Nguyệt nở nụ cười tươi rói.
Lại nói ở bên kia.
Diệp Khuynh Tuyết phi kiếm xoạt qua cần cổ nữ tu Luyện khí kỳ của phái Tông Hoa, một luồng máu tươi phun trào như suối. Khắp người Diệp Khuynh Tuyết ngập tràn sát khí, cười lạnh một tiếng, hất tay một cái, thu phi kiếm lại, nói với Long Ngạo Thiên, “Ngạo Thiên, chúng ta đi!”
Nói xong, hai người cũng không ngừng lại, lao nhanh về phía xa xa.
“Tuyết Nhi, chúng ta cứ đi như vậy, chẳng may sau khi rời khỏi đây, Tư Duẫn kia không chết….” Trong lúc cấp tốc lên đường, Long Ngạo Thiên hơi chần chờ mở miệng.
Vừa rồi lúc đấu pháp với tu sĩ tông hoa, nhóm bọn họ dần rơi vào thế hạ phong, tình huống lúc đó cực nguy hiểm, mặc dù hắn và Diệp Khuynh Tuyết đều không phải là những đệ tử Luyện khí kỳ bình thường, nhưng vì đối phương có ba tu sĩ trúc cơ, hơn nữa số người đông hơn họ một người, sau khi đối phương dây dưa với Tư Duẫn và một đệ tử trúc cơ khác, đã buông tay để đối phó với hắn và Diệp Khuynh Tuyết, nhất là vị tu sĩ trúc cơ kia, gần như muốn dùng nhiều chiêu làm hại Diệp Khuynh Tuyết, rõ ràng là muốn mạng của Diệp Khuynh Tuyết.
Sau đó mắt thấy họ không địch lại, Diệp Khuynh Tuyết đột nhiên lấy một túi đồ ném về phía mấy người Tư Duẫn, hơn nữa còn la lớn, “Sư huynh, quả Diệp Hồng ở trong, huynh đi mau đi!”
Hành động lần này của Diệp Khuynh Tuyết quả nhiên đã gây sự chú ý với mấy nữ tu Tông Hoa kia, một nữ tu Trúc cơ công kích nàng ta cũng quay đầu đánh về phía Tư Duẫn, để Diệp Khuynh Tuyết có thời gian được lợi thở dốc.
Mà Diệp Khuynh Tuyết cũng nhân cơ hội này cùng hắn trốn thoát.
Lòng dạ Long Ngạo Thiên vốn rất độc ác, Diệp Khuynh Tuyết họa thủy hành động, hắn cũng cảm thấy không gì là không ổn cả, trên đường cả hai bọn họ kết minh tu sĩ kiếm môn khác sống hay chết với hắn cũng chẳng thèm quan tâm, chẳng qua Tử Duẫn cũng không giống, Tư Duẫn chẳng những là đồng môn, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền của trưởng lão nguyên anh, gia đình lại có ảnh hưởng nhất định ở côn Lôn, nếu hắn và hai tu sĩ kiếm mộn kia không sao, nếu trong ba người bọn họ có một còn sống, chuyện này mà đồn ra ngoài, đến lúc đó đừng có nói là hắn, chỉ sợ Diệp Khuynh Tuyết – vị ái đồ của Tử Ngọc đạo quân này cũng không chiếm được gì tốt cả.
Dù sao muốn cướp quả Diệp Hồng là Diệp Khuynh Tuyết, mà trước hết vứt bỏ đồng bạn của mình cũng là Diệp Khuynh Tuyết, thậm chí còn vì mình chạy trốn thuận lợi, nàng ta còn hãm hại cả vị Tư Duẫn đồng môn này nữa.
Một môn phái, điều kỵ nhất chính là đồng môn tương tàn, chuyện hãm hại đồng môn nếu bị người khác biết rõ, tông môn tuyệt không nuông chiều, mà Long Ngạo Thiên lo lắng nhất cũng là điều này.
“Không chết thì sao nào? Chẳng lẽ hắn còn dám gây sự cả với ta sao?” Diệp Khuynh Tuyết lại không cho là đúng, cười lạnh nói.
Trước đó cùng một đội với Tư Duẫn, nàng ta đã sớm không ưa rồi, nếu không phải kiêng kỵ tu vi đối phương cao hơn nàng ta, là tu sĩ trúc cơ, nàng ta đã sớm trở mặt với nam nhân đó rồi.
Nàng ta tự hỏi mình chưa từng đắc tội với Tư Duẫn, nhưng lúc này đây sau khi gặp ở trong bí cảnh, thấy bối cảnh đối phương không nhỏ, nàng ta còn ra vẻ tốt tính gần gũi với đối phương, tốt nhất là lấy được tình cảm tốt với đối phương, nên nàng ta mới ăn nói khép nép, lại đổi lại khiến đối phương khinh bỉ, Tư Duẫn kia chẳng biết ăn phải cái gì, cứ nhìn thấy nàng là ngứa mắt, lúc nào cũng gây khó dễ với nàng ta, thậm chí còn năm lần bảy lượt đẩy mặt nàng vào chỗ chết, để nàng ta căm tức mãi.
Hơn nữa lần này khó lắm mới cướp được quả Diệp Hồng, ngay từ đầu nàng ta cũng không có ý chia sẻ với đám Tư Duẫn, sau đó bị đám nữ nhân phái Tông hoa kia chặn lại, lúc ấy nàng ta mới quyết định nhân cơ hội này vứt bỏ đám Tư Duẫn, một mình độc chiếm thành quả.
Còn phần Long Ngạo Thiên, tên nam nhân này rất hâm mộ nàng, hơn nữa vẫn còn tác dụng, vì thế nàng ta cũng không ngại chia quả Diệp Hồng cho hắn một phần.
Nên biết quả Diệp Hồng quả là khó có được, quả Diệp Hồng cũng chẳng phải là linh quả bình thường, nó có thể có công hiệu, với pháp lực công kích tu sĩ thân thể gầy yếu mà nói, lá thứ đồ tốt khó có được, chỉ cần ăn quả Diệp Hồng vào, thì có thể tăng cường tính dẻo dai kiên cường của thân thể, có thể đạt tới pháp thể hiệu quả song tu.
Đồ tốt như vậy, sao Diệp Khuynh Tuyết lại đơn giản dâng cho người ta chứ? Huống chi, nàng ta lấy được quả Diệp Hồng đó cũng không nhiều, thêm nữa hiện tại chẳng biết quả Diệp Hồng này có thể trồng được trong không gian hỗn độn nữa không.
Long Ngạo Thiên thấy bộ dạng hung ác biến thành bộ dạng nghiêm túc, vốn trong lòng còn hơi lo lắng chút, cũng thả lỏng, khẽ cười bảo, ‘Cũng đúng, Tuyết nhi là đệ tử của Tử Ngọc đạo quân, là trưởng bối của chúng ta, dù cho Tư Duẫn kia còn sống ra khỏi bí cảnh thì sao, cũng chẳng dám tới làm phiền Tuyết Nhi, ngược lại ta đã nghĩ quá nhiều rồi!”
“Ngạo Thiên!” Diệp Khuynh Tuyết nghe thấy lời Long Ngạo Thiên nói, xấu hổ mặt lập tức đỏ bừng, dậm chân, gắt gỏng.
“Sao nào? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? …Tuyết Nhi sư thúc…. Của ta?” Long Ngạo Thiên nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Khuynh Tuyết, trong lòng kích động, vô thức đưa tay lên nắm lấy tay Diệp Khuynh Tuyết, cúi đầu về phía nàng ta, cất giọng cực kỳ ái muội nói.
Đầu ngón tay bị Long Ngạo Thiên cầm, Diệp Khuynh Tuyết nhìn có vẻ thẹn thùng cúi đầu, nhưng ở chỗ Long Ngạo Thiên không thấy, trong mắt chợt lóe lên sát khí, khóe môi cong lên lộ ra tia mỉa mai mơ hồ.
Nếu không phải tên này còn tác dụng, hơn nữa trông cũng không tệ, chỉ bằng hiện tại hắn chạm vào nàng ta, thì đã đủ khiến nàng ta băm vằm hắn thành ngàn mảnh rồi.
Nàng ta thừa nhận, Long Ngạo Thiên đúng thực coi không tệ, hơn nữa còn toàn tâm toàn ý trung thành như một với nàng ta, nhưng dù hắn có khá hơn, song sao so được với con cưng của trời là Quân Tử Huyền và Liên Thành kia chứ?
Người đàn ông mà nàng ta biết, nàng ta thấy hài lòng nhất chính là Quân Tử Huyền, vị chưởng môn đại sư huynh Liên Thành kia cũng rất tốt, lấy thân phận của nàng ta bây giờ, kẻ như Long Ngạo Thiên – một đệ tử thân truyền bình thường như thế vốn chẳng xứng với nàng ta, toàn bộ Côn Lôn, chỉ có Quân Tử Huyền và Liên Thành mới có tư cách xứng.
Đương nhiên, mặc dù Liên Thành có tốt, thậm chí còn tuấn mỹ hơn Quân Tử Huyền, nhưng hắn vẫn có hôn ước với Cô Anh Khiết, mặc dù nàng ta thấy cô Anh Khiết không xinh đẹp xứng với vị thần tiên chưởng môn đại sư huynh, nhưng cũng không mặt dày mà làm kẻ thứ ba, vì thế người nàng ta chọn làm bầu bạn song tu vẫn là Quân Tử Huyền, đương nhiên, nếu vị Liên Thành kia có thể ái mộ nàng ta vẫn tốt hơn…
Nhớ tới gương mặt tuấn tú như tiên giáng trần của Liên Thành kia, trong lòng Diệp Khuynh Tuyết nóng hừng hực, ánh mắt lóe lên.
Cuối cùng cũng có một ngày nàng ta sẽ trở thành tiêu điểm của toàn bộ Côn Lôn, đến lúc đó, bất luận là Cô Anh Khiết hay Mộc Linh, nhưng nữ nhân này hết thảy đều bị nàng ta dẫm dưới chân.
Nếu Lâm Nguyệt nghe được tiếng lòng của Diệp Khuynh Tuyết, tuyệt đối sẽ cười tự giễu Diệp Khuynh Tuyết tự cao tự đại mãi cho mà xem.
Bất kể là Quân Tử Huyền hay Liên Thành, những nữ nhân khác có thể được coi như không tệ, thế mà Diệp Khuynh Tuyết dám nghĩ muốn dẹp hết họ sao?
Nếu ở trong truyện, thì Diệp Khuynh Tuyết làm vậy là được, tiếc là bây giờ không phải trong truyện, nội dung vở kịch vốn có đã bị Lâm Nguyệt trong lúc vô tình thay đổi đi khá nhiều, trng đó rõ ràng nhất là trên trận tỉ thí môn phái là nàng ta thua Lâm Nguyệt, cũng không biểu hiện xuất sắc như trong truyện, thu hút Liên Thành chú ý, vì thế quan hệ giữa nàng ta và Liên Thành cho tới tận bây giờ vẫn rất mờ nhạt, cũng không phát triển nhanh như trong truyện vậy.
Hơn nữa bởi sự kiện tỉ thí môn phái ấy, hiện tại Diệp Khuynh Tuyết dù được Tử Ngọc đạo quân nhận làm đệ tử, nhưng cũng không giống y chang trong truyện đã viết, được lòng các đệ tử Côn Lôn, mà ngược lại còn bởi vì chưởng môn núi Cửu Vân rõ ràng thiên vị, dù địa vị Diệp Khuynh Tuyết rất cao ở Côn Lôn, nhưng cũng không giống y như trong truyện, được lòng người khá ít, vì thế hiện tại nàng ta chẳng qua cũng chỉ thoạt nhìn trong hào nhoáng vậy thôi, so với mọi việc thuận lợi như cá gặp nước trong truyện vẫn kém xa.
Chẳng qua bất kể trong lòng đệ tử khác nghĩ thế nào về Diệp Khuynh Tuyết, những điều này cũng không ảnh hưởng tới địa vị Diệp Khuynh Tuyết trong lòng Long Ngạo Thiên, hắn một lòng ái mộ giai nhân, giờ phút này lại khó có cơ hội gần gũi thân mật giai nhân như thế, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, một lòng lại càng phát ra mê luyến Diệp Khuynh Tuyết.
Trong mắt hắn, Diệp Khuynh Tuyết là tốt nhất, tốt hơn các nữ nhân khác rất nhiều, cho dù trên trận tỉ thí môn phái, Diệp Khuynh Tuyết thua Lâm Nguyệt, sau đó lại được cao tầng Côn Lôn chỉ định trở thành người đứng nhất môn phái, nhưng trong lòng Long Ngạo Thiên hắn vẫn thấy những thứ ấy vốn là xứng với Diệp Khuynh Tuyết, cho dù nàng ấy thua Lâm Nguyệt thì sao nào, đó cũng bởi nguyên nhân Lâm Nguyệt giở thủ đoạn, vì thế Diệp Khuynh Tuyết mới là kẻ bị hại.
“Ồ?” Thời điểm hai người tình nồng mật ý, Diệp Khuynh Tuyết đột nhiên ồ khẽ một tiếng, sau đó lặng lẽ rút tay trong tay Long Ngạo Thiên ra, chỉ vể f trước nói, “ngạo thiên, huynh xem chút chỗ đó đi, hình như có gì đó không đúng vậy đó?”
Giai nhân đột nhiên rút tay ra, trong lòng Long Ngạo Thiên thấy mất mát, nhưng mặt ngoài không để lộ ra, vẫn nói dịu dàng với Diệp Khuynh Tuyết, “Tuyết Nhi, muội ở chỗ này đợi một tý, ta đi qua xem thế nào”
Nói xong, Long Ngạo Thiên không đợi Diệp Khuynh Tuyết đáp lại, liền bước nhanh về phía Diệp Khuynh Tuyết chỉ. Nhìn theo bóng lưng Long Ngạo Thiên, ánh mắt Diệp Khuynh Tuyết chợt lấp lóe, trong miệng nũng nịu kêu lên, “Ngạo Thiên, huynh phải cẩn thận đó…”
“Ta sẽ cẩn thận” Long Ngạo Thiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Diệp Khuynh Tuyết cười dịu dàng một cái, trong mắt đều ngập tràn vui sướng với sự quan tâm của người yêu.
“Nhất định phải cẩn thận đó, đừng để muội lo lắng”
“Được, ta biết rồi”
Trong mắt Diệp Khuynh Tuyết ngập tràn lo lắng nhìn Long Ngạo Thiên, còn Long Ngạo Thiên thì lại nhìn thật sâu chăm chú vào Diệp Khuynh Tuyết, cả hai cứ đắm đuối nhìn nhau hồi lâu, rồi Long Ngạo Thiên mới rời mắt tiếp tục tiến về phía trước.
Danh Sách Chương: