Nàng chỉ là một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, ở côn Lôn chỉ tồn tại như vật hi sinh, đến một sư tôn nghiêm chỉnh cũng không có, còn hắn là đệ tử thân truyền cao tai tại thượng, sư tôn của hắn là tu sĩ nguyên anh, địa vị giữa nàng và hắn lệch nhau quá nhiều, ý tốt của hắn càng gây phiền toái cho nàng nhiều hơn. Lâm Nguyệt chỉ nói một câu đơn giản khiến An Tử Dạ giật mình sửng sốt tại chỗ.
An Tử Dạ không phải kẻ ngốc, ngược lại hắn cực kỳ thông minh, vì thế một câu đơn giản của Lâm Nguyệt không thể đơn giản hơn, thậm chí câu nói không có lời đáp chỉ trong nháy mắt hắn liền hiểu ý nàng ngay.
Hóa ra Lâm Nguyệt vẫn lãnh đạm với hắn, là bởi hắn sẽ mang phiền toái cho nàng, thì ra là vậy.
Hắn vốn rất không vui với thái độ của Lâm Nguyệt, hắn là đệ tử thân truyền, sau khi bái tu sĩ nguyên anh làm đệ tử, sau lưng lại có an gia, đừng nói đệ tử ngoại môn ở côn Lôn, mà cả đệ tử nội môn nữa, hắn đều là đối tượng được nịnh nọt.
Gần như vừa rồi hắn thấy vị Diệp Khuynh tuyết kia, trước đã gặp mấy lần trong môn phái, dù không tới mức đến nịnh nọt hắn, nhưng lần đó chẳng phải cũng ra dáng tươi cười để chống đối đó sao?
Chỉ có Lâm Nguyệt, cái loại người thoạt nhìn chẳng thấy này, hình tượng lại lôi thôi thê thảm này mới khiến hắn chẳng thèm ngó tới, lại khiến trong lòng hắn rất khó chịu.
Nhưng giờ hắn hiểu ra, không phải là Lâm Nguyệt cách xa lạnh đãm hắn, mà là địa vị giữa hắn và nàng chênh lệch quá xa, ý tốt của hắn sẽ mang phiền toái tới cho nàng, mà nàng không thích phiền toái nên đành cự tuyệt ý tốt của hắn.
Nghĩ thông suốt rồi, tâm tình An Tử Dạ đột nhiên trở nên thoáng hơn, trên môi không kìm được nở nụ cười quyến rũ, “Lâm sư muội, nghe nói Linh thực ở Túy Tiên Lầu thành La Châu là ngon nhất, muội nếu không có chuyện gì, hay chúng ta đi ăn một bữa linh thực được không?’
Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, rất nhanh cười đáp lại, “Được, nhưng mà tiểu muội nghe nói giá cả gì đó ở Túy Tiên Lầu đắt quý kinh người, như vậy phần tiểu muội chắc không tiêu nổi, chuyện mời khách đành phải phiền sư huynh rồi”
Linh thực Túy tiên lầu La Châu quả thật rất nổi tiếng, Lâm Nguyệt cũng đã từng nghe nói tới, bởi vì chỗ đó đắt đỏ, Lâm Nguyệt vốn cảm thấy đáng tiếc, giờ phút này có người mời làm khách, dĩ nhiên không cự tuyệt rồi.
Nàng không thích dính dáng gì tới An Tử Dạ, nhưng giờ không phải ở Côn Lôn, hơn nữa, sư huynh mời sư muội ăn một bữa cơm, cũng chẳng phải rất bình thường không phải sao?
Người tu chân không chú trọng chuyện ham mê ăn uống, kể từ lúc Lâm Nguyệt vào côn Lôn, thức ăn không phải là bánh bao thì là đan ích cốc, ăn nhiều năm vậy, trong miệng đã sớm thấy nhạt nhẽo, giờ phút này có thể được ăn một bữa ngon, dĩ nhiên không muốn bỏ qua rồi.
“Dĩ nhiên là ta mời rồi, sư muội yên tâm, tuyệt đối cũng không muốn linh thạch của muội đâu” An Tử Dạ nghe thấy lời Lâm Nguyệt, lập tức cười khẽ bảo, “Chẳng qua muội phải đợi, ta liên lạc với Tư Duẫn trước đã”
Nói xong, An Tử Dạ không đợi Lâm Nguyệt đáp lời đã lấy thẳng một truyền âm phù, gửi ra ngoài.
Tư Duẫn ư?
Lông mày đen của Lâm Nguyệt khẽ nheo lại, nàng không ngờ An Tử Dạ còn đi cùng người khác nữa, mà người kia lại là một nam phụ thứ tư nữa.
Đối với nam nhân dự khuyết của Diệp Khuynh tuyết, lâm Nguyệt tuyệt đối không muốn gặp một ai, nhưng giờ nàng đã đồng ý với An Dạ, nên không đổi ý được.
Tính thì cứ cho đối phương là nam phụ thì sao? Chẳng có liên can tý gì tới nàng, chẳng qua chỉ ăn cùng nhau một bữa cơm thôi, cùng lắm nàng ăn xong rời đi là được chứ gì?
Vừa nghĩ thế, Lâm nguyệt thấy yên tâm hắn, cùng An Tử Dạ đi về phía Túy tiên Lầu.
Túy Tiên Lầu và Linh Khí phường đều cùng ở một phố, hai người cách đó cũng không tới mấy trăm mét, hai người Lâm Nguyệt rất nhanh chóng đi tới Túy tiên Lầu, hơn nữa vừa tới thì đúng lúc gặp Tư Duẫn.
Danh Sách Chương: