“Lâm sư muội?” Diệp Phàm vừa thấy Lâm Nguyệt, hia mắt lập tức sáng ngời, nhưng hắn nhanh chóng để ý tới Diêm Tinh Vân đang ôm Lâm Nguyệt vào lòng, bước chân đang tới ngừng lại, hơi ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Diêm Tinh Vân, thấy nghi hoặc với thiếu niên có thân phận phi phàm này có quan hệ thế nào với Lâm Nguyệt.
“Diệp sư huynh” Lâm Nguyệt bị người nào đó ôm chặt không thả, sau khi không thoát được, đành lúng túng ngẩng đầu lên chào Diệp Phàm.
“Lâm sư muội, muội không phải là đụng phải ma tu đó chứ? Sao lại ở chỗ này?”
Giọng nữ mang theo nghi ngờ ngạc nhiên vang lên, Lâm Nguyệt lúc này mới phát hiện ra đi sau Diệp Phàm còn có Diệp Chân Chân và đám người An Tử Dạ.
Mặc dù Lâm Nguyệt hơi bất ngờ với Diệp Chân Chân và Diệp Phàm đi cùng nhau, nhưng nghĩ tới hpj vốn hẹn rồi cùng nhau về môn phái, cũng thấy không có gì là lạ, chỉ là lời nói của Diệp Chân Chân khiến nàng chú ý.
“Diệp sư tỷ, An sư huynh, Mộc sư huynh” Lâm Nguyệt chào hỏi đơn giản, trong lòng nàng cũng thấy rất lạ khi Mộc Phi ở đây, nhưng không thấy Mộc Linh, nhưng nàng không phải người nhiều chuyện, mà ma tu trong miệng Diệp Chân Chân lại khiến nàng để ý hơn, “Diệp sư tỷ, ma tu gì chứ? Ai nói là muội đụng phải ma tu vậy?”
“Muội không đụng ma tu sao?” Diệp Chân Chân nhìn về phía mắt nàng hơi kinh ngạc, song nét kinh ngạc kia biến mất rất nhanh, khẽ mỉm cười, nói có ý riêng, “Không sao, muội muội ta bị thương, còn trúng độc nữa, nàng ấy nói các ngươi cùng gặp phải ma tu, chúng ta còn tưởng muội gặp chuyện nữa chứ?”
Diệp Khuynh Tuyết nói sao? Lâm Nguyệt hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ngay, cảm thấy cười lạnh. Gặp phải ma tu sao? Diệp Khuynh Tuyết tìm lý do hay thật đấy!
“Vậy Diệp Khuynh Tuyết sư tỷ đâu ạ? Tỷ ấy thế nào rồi?” Lâm Nguyệt hơi tò mò hỏi.
Thấy đi cùng Diệp Phàm chỉ có Diệp Chân Chân, An Tử Dạ và Mộc Phi nhà họ Mộc, Diệp Khuynh Tuyết và Mộc linh thì không thấy bóng đâu, chẳng lẽ do Diệp Khuynh Tuyết bị ht]ơng, nên Mộc Linh mới không thấy đâu?
“Sư muội Diệp Khuynh Tuyết vận khí tương tối tốt, dù muội ấy bị ma tu gây thương tích, còn trúng kịch độc nữa, nhưng muội ấy gặp được Quân sư thúc, hiện giờ muội ấy và Mộc sư muội cùng Quân sư thúc về môn phái rồi, chúng ta ở lại tìm muội”
Lần trả lời này chính là Diệp Phàm nói với Lâm Nguyệt, giờ phút này hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diêm Tinh VÂn, mắt tìm tòi nghiên cứu. Còn đám người Diệp Phàm thì ánh mắt tò mò dĩ nhiên cũng bị bỏ quên, giờ phút này người ta chẳng chút kiên nhẫn nhìn xem bé con nhà hắn đang nghĩ viển vông.
Lâm Nguyệt đúng thật là thất thần. Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, nàng rất tự nhiên nhớ được trong truyện Diệp Khuynh Tuyết và Quân Tử Huyền gặp mặt lần đầu, ở trong truyện Diệp Khuynh Tuyết bị thương được Quân Tử Huyền cứu, là sau nửa năm phái phường thị mở cửa, lần đó Diệp Khuynh Tuyết cùng đệ tử ngoại môn môn phái đi làm nhiệm vụ, vào rừng rậm vạn yêu giết yêu thú, kết quả vận khí không tốt gặp phải một con yêu quái cấp ba, tất cả toàn bộ đệ tử chết hết, chỉ còn mình Diệp Khuynh Tuyết còn sống, nhưng lại bị thương nặng, lúc đó Quân Tử huyền đúng lúc đi ngang qua, giết chết con yêu thú kia, tiện tay cứu Diệp khuynh Tuyết. Dây dưa giữa hai người cũng bắt đầu từ đó.
Còn Lâm Nguyệt thì không thể nào nghĩ ra, vì nội dung vở kịch thay đổi, thế mà lại để Diệp Khuynh Tuyết và Quân Tử Huyền gặp nhau sớm hơn, lúc này cũng là Quân Tử Huyền cứu Diệp Khuynh Tuyết, như vậy có phải lúc này Diệp Khuynh Tuyết cũng không còn giống như trong truyện, vừa gặp đã yêu với Quân Tử Huyền rồi không?
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt bất giác thở dài, hào quang nữ chính quả nhiên mạnh thật, cứ việc nội dung vở kịch đã sớm thay đổi hoàn toàn, Diệp Khuynh Tuyết và Quân Tử Huyền vẫn cứ gặp được. Điều này có phải không giải thích rõ, sau này số ít nam phụ trong truyện cũng sẽ được gặp Diệp Khuynh Tuyết nữa không đây?
Danh Sách Chương: