Bảo Nguyệt Lâu tên Lâu, thực ra chỉ là một gian hàng không bắt mắt, bên trong chủ yếu là mua bán một ít pháp khí cấp thấp, tu sĩ cao cấp bình thường không vào những chỗ như thế, người tới nơi này mua đồ, đều chủ yếu là số tán tu cấp thấp.
Lâm Nguyệt không mặc trang phục đệ tử Côn Lôn, hơn nữa bề ngoài chẳng thu hút tý nào, lúc tiến vào cũng không gây cho người nào để ý cả, chỉ có mấy khách quên đang đứng chọn trong quầy, thấy Lâm Nguyệt tiến vào cũng chỉ nhìn một cái rồi không để ý nữa.
Lâm Nguyệt cũng không thèm để ý, lập tức đi tới quầy bên cạnh nhìn kỹ chút. Mặc dù nàng biết bổ linh giới kia ở trong Bảo Nguyệt Lâu, nhưng bởi vì bên trong đơn sơ, nàng cũng nhìn không thấy rõ lắm vị trí bảo vật, muốn thuận lợi lấy được bổ linh giới, đành phải nghiêm túc tìm kiếm một trận mới được.
Dù Bảo Nguyệt Lâu chỉ là một gian hàng nhỏ bình thường, hàng hóa cũng đơn giản, tất cả đều được chủ quán bày hết trên quầy, vừa nhìn là rõ ngay, như vậy với Lâm Nguyệt mà nói, cũng giảm đi không ít phiền toái.
Nàng cố ý dừng lại nhìn một số pháp khí tạp chủng khác chút, sau đó lại đi về phía bày đồ pháp khí trang sức đeo tay trước quầy, nhìn nghiêm túc.
Nàng hành động như vậy cũng không gây cho những người khác trong cửa hàng để ý, dù sao nàng cũng là một nữ tu, nữ tu thích đồ trang sức đeo tay là chuyện bình thường.
|Trong quầy vòng đeo tay được phân loại theo thứ tự, dây chuyền, vòng tay, trâm gài tóc gì gì đó, thoạt nhìn hình thức tinh xảo, nhưng nhìn bề ngoài có vẻ tốt vậy thôi, những vật này chẳng qua cũng chỉ là những pháp khí cấp thấp bình thường.
Bên trong pháp khí nhẫn cũng không thiếu, cái nào cũng được chế tác tỉ mỉ, thoạt trông rất đẹp, nhưng Lâm Nguyệt lại nhíu máy, chẳng chút lay động.
Nàng còn nhớ rõ miêu tả trong truyện, bổ linh giới là một thứ màu đen, chế tác khá cẩu thả, bên ngoài là một chiếc nhẫn cực tầm thường, nhưng hiện trong quầy nàng lại không tìm thấy.
“Chủ quán, nhẫn pháp khí trong tiệm các ngài chỉ có những thứ này thôi sao?” Lâm Nguyệt trầm tư một lát, thấy không thể lãng phí thời gian nữa, đành mở miệng hỏi chủ quầy đang híp mắt lim dim ngủ kia.
Chủ tiệm này là một người trung niên vóc hơi mập, thoạt nhìn trông khá lười, tu vi cũng không cao, Lâm Nguyệt liếc qua thấy tu vi đối phương là luyện khí kỳ, hơn nữa lúc đứng lên thở không đều, dường như mới đột phá không lâu.
Nghe thấy lâm Nguyệt hỏi, trên mặt chủ tiệm không biểu hiện gì, miễn cưỡng đứng dậy, lấy ra trong góc một hộp đầy bụi ném cho Lâm Nguyệt.
“Cũng chỉ có những thứ này thôi” Nói xong, cũng không thèm nhìn Lâm Nguyệt, lại lùi về giường híp mắt lại.
Lâm Nguyệt hơi căng thẳng, nhưng lát sau lại bình tĩnh lại, mở hộp kia ra. Trong hộp quả thật có không ít pháp khí, hơn nữa đều là nhẫn, thoạt nhìn vô cùng bình thường, để chồng chất linh tinh trong hộp, nhưng Lâm Nguyệt lúc nhìn rõ thứ trong đó, đôi mắt nheo lại, trong veo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một chiếc nhẫn màu đen tầm thường nằm trong góc hộp.
Màu sắc nâu đen, trên mặt nhìn không rõ hoa văn, thoạt nhìn rất loạn, nhưng trên mặt thì chẳng có chút linh khí gì, lộ ra trong đống pháp khí cực kỳ tầm thường.
Bổ linh giới!
Lâm Nguyệt cố kìm nỗi vui sướng lại, nhìn kỹ một lát, xác định đúng là vật mình cần tìm, khóe môi khẽ lộ ra nụ cười.
Nàng nhặt bừa mấy thứ pháp khí trong đó, sau đó nhặt bổ linh giới kèm theo, ngẩng đầu nhìn chủ tiệm nói nhàn nhạt, “Những thứ này ta đều cần, hết bao linh thạch vậy/”
“Mười khối” Chủ tiệm cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn lướt qua, liền thu mắt lại. Lâm Nguyệt chẳng nói thêm gì, móc thẳng mười khối linh thạch hạ phẩm ra đặt lên quầy, sau đó bỏ đồ vào túi, còn bổ linh giới thì nàng bỏ thẳng vào không gian.
Danh Sách Chương: