“Được, tốt lắm!” Ánh mắt ác độc của Ân Tử Thần nhìn thẳng Lâm Nguyệt, nghiến răng trèo trẹo nói, “Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, Lâm Nguyệt, ngươi quả nhiên không hổ là người của Lâm gia! Thật sự là giỏi lắm!”
Ân Tử Thần hận, hắn hận Lâm Nguyệt thấu xương, nhưng cũng yêu thấu xương, chỉ là phần tình yêu này, vẫn còn kém xa quyền thế. Giờ phút này tâm tình hắn nói không nên lời, ngoài phẫn nộ ra, hắn chẳng biết mình nên làm thế nào nữa.
Ai có thể hiểu rõ tâm tình giờ phút này của hắn chứ? Ai biết trong lòng hắn đầy bất đắc dĩ chứ? Yêu chính người mình hận, hóa ra lại thống khổ đến thế… Hắn nghĩ tới chỉ cần nàng chịu nhận thua, chịu gả cho hắn, hắn sẽ không giao nàng cho trùm buôn thuốc phiện, chỉ cần nàng ngoan ngoãn làm người phụ nữ của hắn, rời khỏi quân bộ, hắn sẽ đối tốt với nàng…
NHưng nàng lại không, nữ nhân này nguyện chết cũng không muốn chịu thua với hắn, cứ như hiện giờ nàng rõ ràng đã là tù nhân rồi, ở trước mặt hắn vẫn bộ dáng cao cao tại thượng kia! Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu chứ? Đã vậy, vậy nàng nhất định phải chết là xong!
Ân Tử Thần hắn không lấy được thứ như mong muốn, hắn nguyện hủy diệt, cũng không để lọt vào tay kẻ khác…
Mãnh thú buông áo Lâm Nguyệt ra, vẻ mặt dữ tợn của Ân Tử Thần lùi lại sau một bước, nhìn chằm chặp vào Lâm Nguyệt hồi lâu, sau đó vung tay lên, nói với nam nhân đeo chiếc nhẫn vàng thô to ở ngón tay út, “Microphone, người phụ nữ này giao cho ngươi, cứ làm việc theo kế hoạch!”
Gã đàn ông tên Microphone kia cười khành khạch, lộ ra hai chiếc răng vàng, bảo, “Ân tam thiếu yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, chẳng qua, Ân Tam thiếu cũng đừng có quên….”
Ân Tử thần không còn nhìn Lâm Nguyệt nữa, đã mất hết kiên nhẫn với Microphone, nói, “Ngươi yên tâm, đến lúc đó dĩ nhiên không thể thiếu phần của ngươi, ngươi tốt nhất nên nhớ ta đã nói, người bộ đội đặc chủng X, một tên cũng không tha!”
“Đó là dĩ nhiên!” Thấy Ân Tử Thần nhắc tới bội đội đặc chủng X, trong mắt Microphone lóe lên oán độc, cười lạnh bảo, “Những thứ cẩu tạp chủng đó, ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, hy vọng ngươi nói con mồi này có thể dẫn chúng tới!”
“Điểm này ngươi yên tâm đi, có cô ta ở đây, bộ đội X tuyệt đối sẽ tới cứu cô ta thôi” Khóe môi Ân Tử Thần cong lên tia cười giễu lạnh lùng. Lâm Nguyệt là huyết mạch duy nhất của Lâm gia, người bộ đội X tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nàng lọt vào trong tay Microphone, vì thế mới nói, dùng Lâm Nguyệt làm mồi nhử, chẳng cách nào tốt hơn cả!
Có Lâm Nguyệt ở đây, người bộ đội X tuyệt đối sẽ tới cứu người, đến lúc đó chỉ cần những người đó đến, sẽ lọt vào trong bẫy, lợi dụng tay Microphone để tiêu diệt toàn bộ những người đó, còn phần Microphone thì… Tên đàn ông ngu xuẩn này, cuối cùng cũng chỉ biết hắn ta thành đá lót chân cho hắn cướp công lao thôi!
Nghĩ đến đây, bên môi Ân Tử Thần càng cười lạnh lẽo thêm, hắn quét mắt nhìn Lâm Nguyệt lần nữa, ánh mắt mang theo chút mỉa mai nồng đậm. Sắc mặt Lâm Nguyệt thoáng tái nhợt, phẫn nộ trừng trừng nhìn Ân Tử Thần. Hóa ra là vậy, Ân Tử Thần thế nhưng lại dùng nàng làm mồi nhử, lợi dụng nàng để dẫn toàn bộ đồng đội của nàng tới! Tên nam nhân này quả nhiên đủ hèn hạ đủ ác độc!
Tận tai nghe thấy âm mưu của Ân Tử Thần, trong lòng Lâm Nguyệt nổi lên dậy sóng ngập trời! Không, nàng tuyệt đối không thể cứ vậy ngồi chờ chết được, nàng chết thì chẳng tiếc gì, nhưng nàng không cách nào để liên lụy tới những đồng đội đã vào sinh ra tử cùng nàng như thế! Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Nguyệt nẩy lên quyết định sắt đá. Mà đúng lúc này, Microphone lại vung tay lên nói, “Dẫn cô ta đi!”
Nghe lời Microphone, kẻ cứ chĩa súng vào đầu Lâm Nguyệt thu súng lại, còn hai tên buôn ma túy túm chặt lấy hai tay nàng cũng vừa lúc thả lỏng, dường như muốn đẩy nàng đi về phía trước vậy. Bởi thế lại để cho Lâm Nguyệt có cơ hội phản kháng.
Trong lúc bọn ma túy thu súng lại trong nháy mắt, Lâm Nguyệt động, thân thể nàng vặn vẹo như rắn, lợi dụng để tránh thoát hai tên đại hán giữ chặt nàng, trong lúc hai tay thoát khỏi túm chặt trong nháy mắt, nàng tung lên một cước, đá vào hai gã bên cạnh rồi sau đó thừa cơ tung người lên lăn một vòng, túm được Ân Tử Thần phía trước, ra tay nhanh như điện, giật lấy khẩu súng Ân Tử thần nắm trong tay.
Đợi nàng làm xong tất cả, mọi người chung quanh mới kịp phản ứng, vội vã rút súng, chĩa thẳng họng súng vào Lâm Nguyệt. Trong mắt Ân Tử Thần lóe sáng, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt nói, “Lâm Nguyệt, ta biết rõ thân thủ ngươi rất tốt, nhưng lại chẳng có tác dụng rồi, ngươi vốn trốn không thoát, cần gì phải lãng phí tâm cơ chứ?”
Lâm Nguyệt không nói gì, chỉ giơ súng lên chĩa thẳng vào Ân Tử Thần, nhưng thân hình đối phương lại chợt lóe, giảo hoạt trốn đằng sau lưng một tên ma túy. Lâm Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, chẳng che giấu chút thù hận nào với hắn, mãi một lúc lâu đột nhiên bật cười lạnh lùng.
“Ân Tử thần, ta dù không cách nào giết ngươi được, báo cho cho cha mẹ ta, nhưng ta có thể giết mình, để cho âm mưu của ngươi không cách nào làm được! Lâm Nguyệt ta mười ba tuổi đã giết chết tên trùm buôn thuốc phiện lớn nhất, những năm gần đây, lại vì quốc gia, vì nhân dân vào sinh ra tử, hiện giờ sao lại để cho một kẻ tiểu nhân như ngươi lợi dụng chứ? Ngươi lợi dụng ta làm mồi để dẫn đồng đội ta tới, ngươi đừng có mơ!”
Nói xong, Lâm Nguyệt thu súng lại, chĩa súng vào đầu mình, bàn tay đặt lên cò súng bóp chặt dần. Mắt thấy lâm Nguyệt sẽ tự nổ súng tự sát, trong mắt Ân tử Thần lóe sáng, nhưng không lên tiếng, trên mặt lộ vẻ kỳ lạ.
Mà trong sống chết này, Lâm Nguyệt đột nhiên cảm thấy không thích hợp, nếu Ân Tử Thần và Microphone muốn lợi dụng nàng làm mồi nhử, điều này nói rõ sự sống chết của nàng còn có tác dụng với bọn chúng, hiện giờ sao lại trơ mắt mà nhìn nàng tự sát không hợp tác chứ? Nếu chúng muốn ngăn nàng tự sát, vừa rồi trong nháy mắt nàng đoạt súng, nên tiến lên ngăn lại, mà không phải cứ giơ súng đứng tại chỗ đơn giản như thế với nàng…
Ở đây nhất định có cổ quái, với sự hiểu biết của nàng về Ân Tử Thần, tên đàn ông này tuyệt đối không đạt được mục đích tuyệt đối không bỏ qua, sao có thể đơn giản nhìn nàng cứ thế chết đi chứ?
Ngay lúc tinh thần Lâm Nguyệt hoảng hốt trong nháy mắt, đột nhiên nơi đan diền trong cơ thể truyền ra một luồng mát lạnh xộc thẳng lên não, toàn thân nàng run lên bần bật sau đó mở bừng mắt ra!
Nhìn lại lần nữa, rừng rậm chung quanh gì đó, Ân tử thần gì đó, Microphone gì đó, đều chẳng thấy bóng đâu.
Ở một chỗ mờ tối cổ xưa trong thạch thất, Lâm Nguyệt ngồi khoanh chân dưới đất, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mà nắm trong tay nàng là Hương lưỡi đao, giờ phút này đang đặt trên cổ nàng, khoảng cách cổ nàng chỉ xíu nữa thôi, màu sáng đỏ chuyển động trên hương lưỡi đao, tỏa ra ánh sáng dày đặc, lấy hương lưỡi đao sắc bén, chỉ cần cứa nhẹ cổ nàng một cái, thì một khắc sau nàng sẽ bỏ mạng hoàn toàn.
Quả nhiên không hổ là vạn ảo trận thử lòng, ảo ảnh trong trận biến hóa ngàn vạn, khiến người ta khó lòng phòng bị, cái đáng sợ nhất không phải là ảo cảnh như thật, mà nó am hiểu chuyện quyến rũ ký ức chôn sâu trong lòng người ta nhất, lấy giả loạn thật, khiến người ta chôn vùi mãi bên trong đó, rất khó thoát khỏi ảo cảnh khống chế.
Ngay từ đâu, lúc nàng sa chân vào ảo cảnh, ảo cảnh thể hiện chính là khát vọng sâu nhất trong lòng nàng, đó chính là cha mẹ được ở bên nàng, cả nhà ở một chỗ hạnh phúc bên nhau, đây cũng là tiếc nuối trong lòng nàng, cũng là khát vọng nàng muốn đạt được nhất, nhưng chẳng có cách nào đạt được hạnh phúc.
Sau đó nàng lại nhìn thấu, ảo cảnh lại chuyển đổi, chẳng đợi nàng tỉnh táo thực sự, đã khơi gợi lên ký ức cuối cùng đời trước của nàng, đời trước nàng bị Ân Tử Thần phản bội, kết quả lọt vào tay trùm buôn thuốc phiện, nhưng này là thật, là vạn ảo trận thử lòng lợi dụng trí nhớ của nàng tạo ra ảo cảnh, chỉ là quá trình có chút thay đổi.
Kiếp trước sau khi Ân Tử Thần xuất hiện bán đứng nàng, cũng có chút hành động làm nhục nàng, sau đó cũng coi nàng như con mồi, chẳng qua, ở phút cuối cùng của đời trước Ân Tử Thần trực tiếp giao cho nàng một khắc kia, cũng không lộ ra âm mưu cấu kết của hắn với microphone, sau đó microphone vì lý do an toàn, còn trói nàng lại, vốn chẳng để cho nàng có cơ hội phản kháng nào.
Nhất là cảnh cuối, lúc đồng đội tới cứu nàng, nàng vì không muốn liên lụy tới đồng đội, không để cho âm mưu của Ân Tử Thần được như ý, nàng vào lúc microphone nổ súng về phía đồng đội của nàng, đã nhào lên chặn viên đạn cho đồng đội.
Mà trong ảo cảnh, vì người trong ảo cảnh là hư cấu, nên họ không cách nào giết chết Lâm Nguyệt được, đành sửa lại đoạn ký ức này, để Ân Tử thần cố tình nói ra âm mưu của hắn với microphone, bức Lâm Nguyệt tự sát.
Không thể không nói, vạn ảo trận thử lòng này hết sức hiểu rõ nhược điểm của người ta, nó lợi dụng chuyện tâm tư Lâm Nguyệt không muốn liên lụy đồng đội, bức Lâm Nguyệt tự sát, nếu không phải Lâm Nguyệt trước khi xông trận, có uống viên thần đan thanh tâm minh vào, tới thời điểm mấu chốt đan dược có tác dụng, biết đâu chừng nàng thực sự vẫn bỏ mạng vì chính tay mình.
Để Hương lưỡi đao trong tay xuống, lòng Lâm Nguyệt vẫn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vừa rồi thực sự rất nguy hiểm, nếu không phải sau đó thần đan thanh tâm minh phát huy tác dụng, hiện giờ nàng đã phơi thây tại chỗ rồi!
Hít thật sâu một hơi, Lâm Nguyệt điều hòa tâm tình, lúc này mới từ từ bình tĩnh lại, bắt đầu dùng thần thức tra xét một lượt, phát hiện ra mình cũng không còn đáng lo ngại nữa, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Vạn ảo trận thử lòng này, cuối cùng nàng cũng vượt muôn vàn nguy hiểm xông qua, vừa rồi mặc dù cực nguy hiểm, suýt nữa đổ máu tại chỗ, nhưng sau khi chính thức thông qua rồi, lại đạt được nhiều thứ tốt không ít.
Vì kinh nghiệm kiếp trước, lại biết rõ thêm trong lòng ở đây vốn là trong thế giới tiểu thuyết, tâm cảnh nàng lúc nào cũng có sơ hở, vì thế sau khi đột phá trúc cơ hậu kỳ, chẳng cách nào chạm tới ngưỡng cửa Kết Đan, mà giờ trải qua trận thí luyện vạn ảo trận thử lòng, tâm cảnh nàng đã tăng lên nhiều, vừa rồi tỉnh lại trong huyễn cảnh, tu vi nàng trong lúc vô tình đã từ trúc cơ hậu kỳ đột phá lên trúc cơ đỉnh, chỉ cách kết đan có chút xíu nữa thôi!
Mặc dù tu vi tăng lên, nhưng trên mặt Lâm Nguyệt chẳng có tý vui mừng nào, chỉ có từng đợt sợ hãi. Xem trong truyện, nhất là luôn biết tâm tình lịch luyện với tu sĩ mà nói, cực kỳ quan trọng, song nàng lại không ngờ được bước quan trọng như thế, chỉ cần trong lòng có chút sơ hở cũng sẽ bị tâm ma lợi dụng, không cẩn thận mà bỏ mất mạng nhỏ của mình ngay.
Riêng vạn ảo trận thử lòng này chính là một ảo trận thượng cổ, suýt nữa đã khiến nàng mất mạng, mà lúc kết đan kết an tâm ma lại càng đáng sợ nghìn vạn lần, nếu lấy tâm cảnh lúc trước của nàng, đừng có nói là kết anh, mà kết đan cũng chỉ là vọng tưởng!
Lâm Nguyệt thu lại tâm tư, cũng không cố đi nhìn những người khác, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tức củng cố tu vi mình chắc lên.
Một hồi lâu sau, lúc Lâm Nguyệt cảm giác trong cơ thể mình tu vi đột nhiên rung chuyển linh khí hoàn toàn đã trở lại bình tĩnh, Lâm Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm kết thúc tu luyện, chậm rãi mở mắt ra nhìn về những người khác.
Thân nàng ở chỗ đại điển cổ thoạt nhìn khá rộng lớn trống trải, đám người Minh Hoa tiên tử đang phân tán chung quanh nàng, ai nấy đều nhắm nghiền mắt, đắm chìm trong ảo giác trận pháp. Mỗi người gặp được ảo cảnh khác nhau, vẻ mặt từng người khác nhau, có thiên biến vạn hóa, có phẫn nộ, si mê, có ngọt ngào, thù hận, có vui vẻ, thậm chí trong miệng Minh hoa tiên tử còn phát ra âm thanh nức nở khe khẽ.
Nhìn vẻ mặt đám người Minh hoa tiên tử và Toàn tuyết, trong lòng Lâm Nguyệt thấy cảm khái vạn lần. Mặc dù nàng đã tỉnh lại trước, nhưng lại không dám đi đánh thức đám đông, bởi vì vạn ảo trận thử lòng nhất định phải dựa vào chính mình tự động tỉnh lại từ trong ảo cảnh mới được, nếu người xông trận vẫn trong ảo cảnh, mà bị người ngoài quấy rầy, tinh thần sẽ bị thương tổn, thậm chí nổi điên, trở thành một quái vật mất hết tâm trí, chỉ biết giết chóc.
Cũng chính bởi thế, nên Lâm Nguyệt trước mới để Bạch Băng tự động xông trận, bởi vì hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, người bên cạnh không thể giúp hắn được.
Ánh mắt Lâm Nguyệt vừa xoẹt qua Minh hoa tiên tử vừa khóc vừa cười, lại rơi trên người Bạch Băng. Vừa nhìn lại khiến nàng không kìm được nhíu mày.
Hai mắt Bạch Băng nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt không máu, toàn thân ướt sũng mồ hôi, vẻ mặt hắn dữ tợn, trong miệng cứ mở cứ đóng, chẳng biết đang nói gì, lát sau, sắc mặt tái nhợt lại đổi thành đỏ bừng, tay giơ mạnh lên, đối với đầu mình một khắc sau thì động tác bỗng cứng đờ. Thấy động tác của Bạch Băng, trong lòng Lâm Nguyệt đột nhiên có dự cảm xấu.
Trong mấy người, tu vi Bạch Băng là yếu nhất, tâm tình cũng không kiên định nhất, mặc dù hắn trước khi xông trận có uống viên thần đan thanh tâm minh nàng cho, nhưng muốn thành công qua được vạn ảo trận thử lòng này tỷ lệ không nhiều, rất có thể, cuối cùng vẫn bị lạc bên trong trận pháp này.
Nhìn Bạch Băng giãy giụa trong ảo cảnh, trong lòng Lâm Nguyệt thở dài. Kết cục thế nào, sống hay chết, thì do số phận Bạch Băng! Sau khi Bạch Mẫu Đơn chết đi, nàng cứ một đường bao bọc che chở hắn tới đây, đã hết lòng, vạn ảo trận thử lòng này nàng chẳng cách nào giúp hắn được, hết thảy chỉ có thể dựa vào chính hắn.
Chậm rãi thu hồi mắt lại, Lâm Nguyệt nhìn về phía Toàn Tuyết. So với Bạch Băng và Minh Hoa tiên tử, khoảng cách Toàn Tuyết ở gần nàng nhất, giờ phút này vị này khiến Lâm Nguyệt nhìn không thấu trên trán nổi đầy gân xanh, đầu đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, khuôn mặt vốn tuấn mỹ giờ phút này thoạt nhìn khá dữ tợn đáng sợ, trông bộ dạng điên cuồng phẫn nộ. Nhìn vẻ mặt giờ phút này của hắn, nhưng càng nặng hơn cả Bạch Băng nữa.
Lâm Nguyết khẽ lắc đầu, trong lòng lại thở dài mãi. Nàng không biết Toàn Tuyết trong ảo cảnh đến cùng thấy gì, nhưng người nam nhân này lần này tiến vào trong di tích là người nàng cực không nhìn thấu, người nam nhân này ngay từ đầu rõ ràng có bộ dạng yêu Lâm tiên tử sâu sắc, sau đó lại tự tay đẩy Lâm tiên tử tới đường chết, hơn nữa lúc Lâm tiên tử chết, trên mặt hắn chỉ có lạnh lùng và khinh miệt, chẳng có tý bi thương nào.
Sau đó đi thẳng một mạch tới đây, vẻ mặt nam nhân này vẫn mãi lạnh nhạt, Lâm Nguyệt quan sát hắn liên tục, nhưng chẳng cách nào nhìn ra sâu cạn của nam nhân này, giờ ở trong ảo cảnh, nam nhân này lộ ra vẻ mặt như thế, thực khiến người ta kinh ngạc mãi.
Nhìn tới đây hẳn Toàn tuyết đã trải qua một chuyện gì đó, nếu không cũng sẽ không bị vùi sâu đến thế, chỉ là không rõ hắn có thể thuận lợi xông qua cửa ải này không, nếu không xông qua, vẫn lạc nơi đây, ngược lại thật đáng tiếc..
Ngay trong nháy mắt Lâm Nguyệt cảm khái, đột nhiên trên vẻ mặt Toàn Tuyết xuất hiện thay đổi, vốn vẻ mặt đang dữ tợn đáng sợ, nhưng lại dần hòa hoãn dần, hàm răng cắn chặt cũng buông lỏng dần, chỉ ngắn ngủn trong mấy giây, Toàn Tuyết đã khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng như cũ, cứ như bộ mặt dữ tợn đáng sợ của nam nhân ấy không phải là hắn, mà là một người khác vậy.
Thấy biểu hiện vậy của Toàn Tuyết, lông mày Lâm Nguyệt dướn lên, trong lòng hơi kinh ngạc, vừa rồi nàng rõ ràng thấy Toàn Tuyết như nỏ mạnh hết đà, mắt thấy sẽ không còn kiên trì được nữa, nhưng giờ lại có thể khôi phục lại bình tĩnh chút, xem ra tên Toàn Tuyết này tâm chí cực kỳ kiên định, nếu không vốn chẳng cách nào cưỡng chế tâm tình trong ảo cảnh bình tĩnh trở lại được.
Nhìn tới cửa ải này, Toàn Tuyết xem như đã xông qua…. Trong lòng Lâm Nguyệt vừa nẩy ra ý nghĩ này, quả nhiên liền thấy Toàn Tuyết mở bừng hai mắt ra, cặp mắt lạnh băng như vô tình ấy lạnh lùng đối mặt với ánh mắt Lâm Nguyệt.
Thấy Lâm Nguyệt, Toàn Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó mới khẽ gật đầu với nàng, sau đó lại nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.
Lâm Nguyệt để ý thấy linh lực không khống chế được trong người Toàn Tuyết nhảy tán loạn, rõ ràng là tu vi vừa đột phá không được vững lắm, trong lòng lập tức hiểu ngay. Xem ra xông qua trận này không chỉ nàng có thu hoạch mà Toàn Tuyết cũng đột phá.
Chẳng qua như thế, Lâm Nguyệt với tu vi Toàn Tuyết lại suy đoán nhiều thêm chút. Lúc trước thoạt nhìn tu vi Toàn Tuyết như luyện khí đỉnh hậu kỳ, khác hẳn với đám Minh Hoa tiên tử, kém chút là bước vào trúc cơ, hiện giờ sau khi xông qua trận ảo thử lòng, tu vi hắn lại đột phá lần nữa, nhưng chẳng có dị tượng trúc cơ phát sinh, xem ra tu vi hắn ít nhất cũng là trên trúc cơ, nếu không vốn chẳng cách nào giải thích được tình trạng này của hắn.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, lúc Toàn Tuyết điều tức không lâu, đột nhiên Minh Hoa tiên tử thét lên một tiếng chói tai! Một tiếng thét này chói tai thê lương vô cùng, trong lòng Lâm Nguyệt thất kinh, mà Toàn Tuyết đang điều tức đột nhiên bừng tỉnh.
Toàn Tuyết nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Nguyệt, lại đưa mắt nhìn lên người Minh Hoa tiên tử, mày kiếm khẽ cau lại, nói thản nhiên, “Lâm tiên tử, nếu một lúc nữa mà Minh Hoa tiên tử nổi điên, hai người chúng ta nhất định phải liên thủ giết chết nàng ta, nếu không chúng ta sẽ bị nàng ta làm liên lụy đó!”
Giọng nói Toàn Tuyết rất lạnh nhạt, Lâm Nguyệt nghe được vẫn chậm rãi gật đầu nhẹ với Toàn Tuyết. Mặc dù tu vi Minh Hoa tiên tử là đỉnh luyện khí hậu kỳ, nhưng nếu nàng ta nổi điên, vậy tu vi kia sẽ tăng vọt, một tu sĩ luyện khí đỉnh hậu kỳ khi thần thức sa vào điên cuồng, thì coi như là một tu sĩ trúc cơ cũng đơn giản không dám chọc vào, dù sao đối phương sau khi mất đi thần trí vốn hung hãn không sợ chết, nếu bị đối phương để mắt tới, dù là tu sĩ trúc cơ cũng khó bảo toàn tính mạng mà lui.
Ngay lúc Lâm Nguyệt và Toàn Tuyết hạ quyết định ngắn ngủi trong nháy mắt, bên đó, Minh Hoa tiên tử lại vùi lấp sâu trong ảo cảnh không cách nào thoát ra được.
Phịch một tiếng, cửa phòng gian phòng xa hoa tráng lệ bị Minh Hoa tiên tử đá văng ra. Trong phòng đôi nam nữ quần áo rối loạn đang ôm nhau, thấy Minh Hoa tiên tử xông tới, nữ nhân kia lộ ra tia đắc ý giễu cợt, tươi cười, mà nam tử có dung mạo tuấn mỹ được nàng ta ôm vào lòng kia sắc mặt trầm xuống, mặt mũi ngập tràn chán ghét nhìn Minh hoa tiên tử, trách mắng, ‘Ngươi vào làm gì? Còn không mau cút ra ngoài cho ta!”
“Văn Nhi, ngươi sao có thể đối xử ta như vậy chứ?” Minh Hoa tiên tử nhìn nam tử kia, trên mặt lộ vẻ thống khổ, nói, “Ta mới là vợ chủ của ngươi, sao ngươi có thể, sao ngươi có thể cùng nàng ta…”
Nghe thấy lời Minh Hoa tiên tử nói, ánh mắt nam tử lóe lên, hơi chột dạ quay mặt nhìn sang chỗ khác, còn nữ nhân kia thì đột nhiên nở nụ cười lạnh, giọng sắc nhọn vọt ra, “Chu Minh Hoa, tỷ tỷ tốt của ta, tỷ đã thấy rồi đó, ta người làm muội muội này cũng chẳng hề gạt tỷ! Văn Nhi hắn yêu ta, hắn muốn sống cùng ta, vì thế tỷ tỷ tốt của ta, tỷ cũng nên tha đi là xong!”
Minh Hoa tiên tử không dám tin nhìn muội muội của mình ở cùng với nam nhân mình yêu sâu sắc, thấy nam nhân không phản bác, mà chấp nhận lời nữ nhân nói, nàng ta lập tức giận run cả người lên, run lẩy bẩy nói, “Vì sao? Văn Nhi, vì sao thế? Ngươi, ngươi nếu yêu nàng ấy, tại sao lại nói muốn gả cho ta chứ?”
“Lúc đầu đúng là ta yêu Minh Tâm, ta vốn chẳng yêu ngươi, chẳng qua lúc trước Minh Tâm và Trần thiếu gia có hôn ước, ta dĩ nhiên cũng không thể thuận lợi ở cùng một chỗ với Minh Tâm được, sau đó phụ thân bức ta gả cho người khác, vì không muốn rời Minh Tâm đi, ta vạn bất đắc dĩ mới đành chọn gả cho ngươi, nếu không phải vì Minh Tâm, ngươi cho là bằng vào thứ nữ trong nhà như ngươi, có thể lấy được ta sao?” Nam tử tuấn mỹ rúc vào trong lòng Minh Tâm, nhìn Minh Hoa tiên tử trước mắt đầy khinh thường.
“Ngươi đã chọn gả cho ta, vì sao còn ở cùng với nàng ấy? Ngươi đừng quên, chúng ta đã thành thân, đã bái đường, ngươi là chính phu của Minh Hoa ta!” Nam tử tuấn mỹ kia nói lời lạnh lùng vô tình đã triệt để đập nát hy vọng cuối cùng trong lòng Minh Hoa tiên tử, nàng ta run giọng hỏi.
“Ta gả cho ngươi, là vì Minh Tâm, vì sao không thể ở cùng với nàng ấy chứ?” Vẻ khinh thường trên mặt nam tử tuấn mỹ càng đậm.
“Ngươi, ngươi quá trơ trẽn, ngươi đôi nam nữ chó này, ta muốn giết ngươi!” Minh Hoa tiên tử phẫn nộ thét lên chói tai.
Danh Sách Chương: