Thấy Thần Đế đã rời đi, Minh Vương cũng chuẩn bị rời đi, lại bị Ma tôn ngăn lại.
“Minh Vương, để nàng lại cho bản tôn được không? Bản tôn dùng ngũ sắc thần thạch trao đổi” Khóe môi Ma tôn nhếch lên cười vui vẻ, nói ra lạnh nhạt.
“Bản tôn không có hứng thú!” Minh Vương lạnh lùng nhìn Ma Tôn, nói lạnh giọng, “Ma tôn, nếu ngài không muốn dẫ tới chiến tranh giữa Minh giới và ma giới, chuyện này sau này ngài đừng có vội nhắc lại nữa! Nàng đã là Minh Hậu của bản tôn, còn chưa tới lượt ngài nghĩ đâu!”
Nói xong, Minh Vương chẳng để ý tới Ma tôn nữa, ôm lấy Nguyệt Thần tôn sải bước rời đi.
“Minh Hậu sao? Minh vương, đó chẳng qua là tình ý một bên của ngài thôi, ngài và Thần Đế cấu kết, giết chết người trong tộc của nàng, ngài không sợ nàng hận ngài hay sao?” Ma tôn nhìn theo bóng Minh Vương, không cam lòng nói ra.
“Bản tôn tự có cách, không nhọc ngài hao tâm tổn sức!” Lời vừa dứt, bóng Minh vương đã biến mất hoàn toàn.
Nhìn Nguyệt Thần Tôn bị Minh Vương mang đi, sắc mặt Lâm Nguyệt tái nhợt, một dòng máu chậm rãi trào ra từ khóe môi, trong miệng đều là mùi máu tươi, giờ phút này nàng gần như là người chẳng có tý linh hồn nào, ánh mắt trống rỗng chết lặng cứ nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong.
Cơn hận ý này khó giải thích nổi, khuấy động trong ngực, vốn không cách nào ép lùi được. Một đoạn hình ảnh này, khiến tinh thần nàng bị chấn động mạnh, nhiều lần suýt nữa tâm ma bộc phát, may mắn là nàng quyết định nhanh, sớm đã có chuẩn bi, uống ngay viên Thần Đan Thanh Tâm Minh xuống, nếu không hiện giờ nàng đã bị tâm ma bộc phát, lọt vào trong điên cuồng.
Sau khi bình phục lại tâm tình bị chấn động phức tạp, Lâm Nguyệt lại tiếp tục nhìn lên hình ảnh bên trong.
Hình ảnh lại đổi lần nữa.
Lúc này không còn máu tanh, không còn giết chóc, nhưng hình ảnh bên trong cũng không còn đầy đủ như trước nữa. Lần này Lâm Nguyệt nhìn thấy hình ảnh nhưng lại không nghe rõ người bên trong đó nói gì, cứ thế tất cả hình ảnh cứ thay đổi rất nhanh.
Đoạn hình ảnh bên trong xuất hiện vẫn là Nguyệt Thần tôn, nàng và Minh Vương đang ở trong một sơn cốc đẹp như tiên cảnh như trải qua một cuộc sống vợ chồng bình thường hạnh phúc vậy.
Chỉ là Nguyệt Thần tôn như thế lại khiến Lâm Nguyệt cảm thấy không đúng, bởi trên mặt Nguyệt Thần Tôn vô cùng trống rỗng, cứ như một tượng gỗ vậy, vốn chẳng có tý tức giận nào cả.
Nàng ấy vẫn biết cười, biết nói, nhưng động tác vẻ mặt lại vô cùng cứng ngắc. Minh Vương đối nàng ấy tốt vô cùng, gần như là ngoan ngoãn phục tùng, song không hiểu vì sao, thấy Nguyệt Thần Tôn như thế, Lâm Nguyệt lại cảm thấy mắt cay cay, có một cảm giác bi ai ngập tràn trong lòng.
Đảo mắt mà đã qua mấy trăm vạn năm, ngày hôm đó, Minh Vương rời khỏi sơn cốc, đôi mắt trống rỗng của Nguyệt Thần tôn cuối cùng cũng có sức sống, nàng ấy đi ra khỏi sơn cốc, vươn tay, một khối kim ngọc vàng sáng ở trong lòng bàn tay.
Nguyệt Thần Tôn kinh ngạc nhìn ánh vàng sáng lấp lánh trong tay mãi lâu, đột nhiên nắm chặt tay lại, nắm ngón chụm lại, cắm thẳng vào ngực mình, lát sau một giọt máu hỗn tạp từ miệng vết thương bay vọt ra, sau đó chậm rãi nhỏ xuống khối ngọc kim vàng đó.
Chỉ thấy khi máu nhỏ xuống trong nháy mắt, khối kim ngọc vàng trong nháy mắt bộc phát luồng sáng chói lòa, ánh sáng ấy bộc phát nhanh, song lại tiêu tán ngay, khối ngọc lại trở lại hình dáng ban đầu.
“Nhân danh Nguyệt Thần, tế Thần Huyết tộc Nguyệt ta, với Nguyệt Thần tôn sư, hôm nay lọt vào trong luân hồi, tẩy đi tội nghiệt của ta, nguyện sau này ta có thể trở lại Thần giới, tự tay đâm chết kẻ thù…”
Ngón tay ngọc nhỏ nhắn của Nguyệt Thần Tôn điểm nhẹ lên khối kim ngọc vàng, đầu ngón tay bay ra một tự phù màu vàng kim, nói nhẹ giọng, “Hôm nay Bổn thần tôn tạm thời rời khỏi Thần cách, chỉ cầu mong lần sống lại sau này…”
Theo giọng Nguyệt Thần Tôn dứt, kim tự phù vàng chợt lóe lên khắc trên khối ngọc.
“Nhân danh Nguyệt Thần tôn, đường phàm giới, mở!”
Nguyệt Thần Tôn hét mạnh lên, đầu ngón tay tạo thành chữ thập, đẩy mạnh lên không!
Theo động tác của nàng, trong nháy mắt cuồng phong gào thét, sấm sét vang dội, một động màu đen dần xuất hiện giữa không trung, ngay lúc Nguyệt Thần tôn chuẩn bị tiến vào, đột nhiên tay căng thẳng bị người nắm được, bên tai truyền tới tiếng Minh Vương đầy phẫn nộ xen lẫn thống khổ, “Nàng đang làm gì thế/”
“Để cho ta đi” TRên mặt Nguyệt Thần tôn không còn trống rỗng nữa, mà nhìn về phía Minh Vương ngập tràn hận ý.
“Không, ta không để cho nàng đi” Minh Vươgn lắc đầu, lặng nhìn nàng, trong mắt đều đau đớn mãi.
“Buông ra! Minh Vương, thả ta ra!” Mắt thấy động đen sắp tan, sắp biến mất, Nguyệt Thần Tôn nóng nảy, vung mạnh tay lên đánh về phía Minh Vương, trong mắt hận ý ngập tràn.
“Ta sẽ không thả, Đế Nguyệt, là ta có lỗi với nàng, nàng hận ta cũng được, giận ta cũng không sao, ta quyết không buông tay!”
Minh Vương giữ chặt lấy Nguyệt Thần Tôn, mím môi, trong mắt đầy cố chấp và quật cường, giống y như mắt Diêm Tinh Vân, lại khiến cho Nguyệt Thần Tôn ngơ ngẩn.
Diêm Sát, Diêm Tinh Vân, Minh Vương! Nàng thật là ngốc, thật ngu, cũng thật hận! Hiện giờ cả ba người họ đều là một thể, dù mấy trăm vạn năm qua rồi, cả nàng cũng không biết đến cùng là yêu ai hay hận ai nữa!
Hiên giờ nàng chỉ muốn rời đi, chỉ muốn cách hắn thật ra, không gặp lại hắn nữa, không muốn nghĩ tới những thù hận kia nữa, chỉ cần sau này trải qua vô số kinh nghiệm luân hồi, tẩy đi tội nghiệt, lại trở lại lần nữa báo thù rửa hận cho người trong tộc!
Hai mắt chua xót chậm rãi nhắm lại, động đen sắp biến mất, Nguyệt Thần Tôn ném mạnh khối kim ngọc vàng ra ngoài!
Minh Vương, chẳng cần tu vi thông thiên của ngươi, rốt cuộc cũng chẳng cách nào ngăn cản ta được, đã không còn Thần Cách, sao còn sống sót ở đây được nữa chứ? Mất đi Thần Cách bảo vệ, linh hồn ta sẽ trở thành người phàm, sẽ bị đưa vào phàm giới, trải qua luân hồi…
NHư thế, ta sẽ có thể tẩy sạch tội lỗi của mình, như thế, ta mới có thể quên ngươi, quên đi tình cảm của ngươi, cũng quên đi nỗi hận đối với ngươi… Sau này, nếu có thể còn gặp lại, thì cứ coi như người xa lạ mà thôi…
Khối kim ngọc vàng bị ném ra, rất nhanh biến mất trong động màu đen, mà sau khi động đen nuốt sạch khối kim ngọc vàng, cũng càng ngày càng thu nhỏ, cuối cùng thành một điểm đen, rồi biến mất hoàn toàn.
Thấy động đen biến mất, sắc mặt Minh Vương mới bình thường trở lại, nhưng còn chưa kịp để hắn buông lỏng hoàn toàn, lại thấy tay nặng hẳn, thân hình mềm mại của Nguyệt Thần Tôn té xuống.
Ôm chặt người ngọc vào lòng, nhìn hơi thở người trong lòng yếu dần, tim Minh Vương như bị ai chọc mạnh, đau nhức mãi không cách nào thở nổi!
Hắn sai rồi, đều là hắn sai rồi! HẮn quá tự tin với mình, cứ cho là rút sach ký ức của nàng thì phải hết sức cẩn thận, nàng sẽ không còn nhớ tới chuyện liên quan tới tộc Nguyệt nữa, sẽ không hận hắn nữa, cũng sẽ không kháng cự hắn nữa.
Mấy vạn năm qua đi, hắn giam lỏng nàng ở chỗ này, nàng chưa từng tiếp xúc với những người khác, chỉ có hắn và nàng, hắn làm vậy, chỉ hy vọng nàng có thể yêu hắn, ỷ lại hắn, không muốn rời xa hắn.
Mà mấy trăm vạn năm qua, nàng che giấu rất khá, thời gian dài, hắn cũng chậm rãi buông lỏng xuống, rồi vào lúc hắn cho là hắn và nàng có thể lại bắt đầu lần nữa, kết quả phát hiện ra, hóa ra nàng đã sớm khôi phục lại ký ức, đang tìm mội cách rời khỏi hắn đi…
Nực cười là hắn còn muốn để cho nàng được ngạc nhiên mừng rỡ, chuẩn bị một hôn lễ long trọng cho nàng, để cho nàng chân chính trở thành Minh Hậu của hắn…
LÒng nàng, thế mà nguội lạnh như vậy, cứ thế thoát khỏi hắn, thậm chí cả thần cách cũng vứt bỏ, tình nguyện lâm vào luân hồi.
“Đế Nguyệt, Đế Nguyệt!”
“TA thừa nhận là ta không nên liên thủ với Thần Đế giết thánh giả tộc Nguyệt của nàng, hại toàn tộc Nguyệt bị diệt, nhưng mà đã mấy trăm vạn năm rồi, nàng chẳng lẽ không nhìn thấy sự thật lòng của ta sao? Thật sự phải tuyệt tình tới mức này sao!”
“nàng cũng biết, vì để chuộc tội với nàng, vì để hóa giải hận ý giữa ta và nàng, ta không tiếc dùng thuật cấm hồn, hao phí tu vi ngàn vạn, đem ngưng tụ hồn người tộc Nguyệt nàng lần nữa, đợi sau này sẽ cải tạo thân thể cho họ sao? Sẽ trả lại huyết mạch tộc Nguyệt cho nàng được sống mãi..”
“Nếu làm thế mà vẫn không hóa giải được mối hận của nàng, vậy nàng nói cho ta biết, rốt cuộc ta phải làm cách nào mới có thể làm tiêu tan mối hận của nàng, ai oán của nàng đây?”
“Đế Nguyệt…”
Minh Vương áp sát mặt mình lên mặt Nguyệt Thần Tôn, con mắt lại rịn ra giọt nước mắt trong suốt.
“Ta, không hận ngươi…”
Nguyệt Thần Tôn khó khăn mở hai mắt ra, trong mắt ngập tràn đau đớn và bi ai. Hóa ra, dưới tình cảnh nàng không biết, hắn lại làm nhiều chuyện vì nàng như vậy, mặc dù toàn tộc Nguyệt bị diệt có liên quan tới hắn, nhưng hắn lại có thể vì nàng lầm nữa tìm được người trong tộc về, người trong tộc dù còn tia sống sót, nàng đã không còn hận hắn nữa…
Chỉ tiếc, giữa bọn họ đã xảy ra quá nhiều chuyện, nàng không hận hắn, nhưng không cách nào ở lại bên cạnh hắn được… Yêu không được, hận không thể, vậy chỉ có cách quên đi…
Ánh mắt Nguyệt Thần Tôn dần tan rã, hai mắt chậm rãi khép lại, một giọt nước mắt lóng lánh trong suốt tứa ra, chảy xuống gò má, dung hợp cùng nước mắt của Minh Vương, phát ra ánh sáng chói lòa.
“Không…”
Minh Vương đau lòng tới mức gần như không thở nổi, tuyệt vọng gào thét, “Đừng đi, cầu xin nàng đừng đi, Đế Nguyệt, Cầu xin nàng mà…”
Người trong lòng chẳng có chút phản ứng, mà ngược lại trên người nàng thoáng hiện lên ánh sáng, đó chính là lúc linh hồn sắp rời khỏi thân xác.
Đã không còn Thần Cách, linh hồn nàng không cách nào ở lại trong bộ dạng thân thể này được nữa, chỉ biết lâm vào trong luân hồi, đợi một ngày nào đó Thần Cách được trùng tu, mới có thể cải tạo chân thân thần thể.
Nhìn linh hồn Nguyệt Thần tôn đang từ từ rời đi, Minh Vương muốn ngăn lại song không cách nào làm được, dưới cơn tuyệt vọng, hắn đột nhiên cất tiếng cuồng dại.
“Đế Nguyệt, nàng đã vô tình như thế, vậy ta sẽ đoạt tình và dục vọng của nàng, từ đó cho dù nàng có cách xa ta, đời đời kiếp kiếp không có tình, nhất định đời đời kiếp kiếp một mình cô độc….”
Nàng là của hắn, nếu nàng phải đi, nàng không dám chắc thương hắn, vậy hắn cũng tuyệt không cho phép nàng yêu bất cứ kẻ nào, cho dù là luân hồi chuyển thế cũng vậy…
Bàn tay vung lên chộp trên người Nguyệt thần Tôn một viên linh hồn màu đỏ, viên đỏ ấy bị hắn dung nhập vào trong lòng bàn tay, cuối cùng ngưng tụ giữa lòng bàn tay thành một nốt ruồi đỏ tươi, ướt át, kiều diễm.
Cùng lúc đó linh hồn Nguyệt Thần Tôn và thân thể nàng cũng dần hóa thành ánh sáng, tiêu tán trong trời đất.
“Đế Nguyệt, ta đợi nàng trở về tìm ta, chẳng cần là tìm tới ta báo thù cũng được…” Minh Vương chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời xa xám xịt, trong mắt tất cả đều là hối hận và thống khổ cực sâu.
Hình ảnh đến đây, đột nhiên ngừng lại, sau đó dần tiêu tán hết, sương mù màu xám tro dày đặc chung quanh cũng dần gom lại, lại lần nữa khôi phục lại màn sương mù dày đặc như cũ.
Lâm Nguyệt kinh ngạc nhìn sương mù màu xám dày trước mặt, chẳng biết từ lúc nào, lệ đã rơi đầy,
“Cái này là kiếp trước của ta đó ư? Một đời như vậy trên người ta, thì tính là gì chứ?”
Đầu ngón tay Lâm Nguyệt khẽ vuốt nhẹ trái tim, như lúc trước, ở đây, đồng cảm nhận được sự yêu hận của Nguyệt Thần tôn, cũng cảm nhận được sâu sắc nỗi bi ai trong lòng nàng. Cảm giác ấy thật quá chân thật, cứ như nàng là Nguyệt Thần Tôn vậy, Nguyệt Thần tôn chính là nàng.
Tất cả tâm tình của Nguyệt Thần Tôn nàng đều cảm giác được hết, cứ như cùng một thân xác đồng cảm vậy.
Diêm Tinh Vân, Diêm Sát, các ngươi không còn nhớ rõ tất cả kiếp trước sao? Nếu là thật vậy các ngươi đến cùng là mình hay là Minh Vương đây?
Hóa ra, hóa ra nàng lạnh lùng vô tình vậy, là vì tình dục của nàng đã bị Minh Vương rút đi, hiện tại chỉ là một người không có tim… Thật sự là vậy thật sao?
Diêm Tinh Vân, nếu ngươi biết rõ ta không có tim, vì sao còn muốn dây vào ta chứ? Hay là ngươi chính là Minh Vương, Minh Vương chính là ngươi, ngươi tiếp nhận tình cảm vốn có, nên mới khó mà cứ chấp nhất thế?
Nhưng các ngươi đều đã quên, cho dù ta có là Nguyệt Thần Tôn chuyển thế, nhưng ta không phải là Nguyệt Thần tôn, ta chỉ là Lâm Nguyệt, cũng chỉ có thể là Lâm Nguyệt thôi…
“Ta, chỉ biết làm Lâm Nguyệt, bởi Lâm Nguyệt mới là ta chân chính, chứ không phải là Nguyệt Thần Tôn!”
Lâm Nguyệt hít sâu một hơi, ép mình tỉnh táo lại, bước nhanh rời khỏi đá tam sinh đi, nên từng bước kiên định, chính mình muốn được đi tiếp phía trước, nhưng đúng lúc này, trước mắt một luồng sáng trắng lóe lên, cảnh sắc trước mắt đột nhiên thay đổi lần nữa!
Nhưng thứ sương mù xám dày bao chung quanh nhanh chóng lui hết, trong nháy mắt, Lâm Nguyệt đã thấy mình đứng trong một đình viện hoa lệ.
Đình viện bố trí xa hoa đẹp đẽ, nơi nàng đứng hẳn là phòng tiếp khách, trong phòng khách không có một bóng người, phía trước có tiếng cười đùa mơ hồ.
Thần sắc Lâm Nguyệt đề phòng chậm rãi đi ra khỏi phòng khách, nghe thấy tiếng cười đùa ở phía trước càng ngày càng rõ, trong đó còn xen lẫn tiếng nước chảy. Ngoẹo qua một hành lang dài gấp khúc, Lâm Nguyệt nhin thấy một thác nước, dưới thác nước, có một hồ trúc, giờ phút này trong hồ có bảy tám thiếu niên xinh đẹp đang cười đùa trong nước, tiếng cười huyên náo ấy là truyền từ chỗ này tới.
Thấy tình cảnh thế, Lâm Nguyệt bất giác ngẩn ra. NHững thiếu niên đang cười đùa kia thấy Lâm Nguyệt, cũng rối rít kêu lên kinh sợ, từng người lên bờ mặc quần áo vào. Một thiếu niên trong đám có dáng người ôn nhu kinh sợ đầy đề phòng nhìn Lầm Nguyệt nói phiền muộn, “Ngươi là ai? Vì sao vô cớ xâm nhập vào đây chứ?”
“Các ngươi là ai vậy?” Khóe môi Lâm Nguyệt khẽ nhếch lên thoáng chế giễu, hỏi lạnh nhạt.
Tình cảnh xuất hiện ở đây như thế, vốn không hợp lẽ thường, phỏng đoán những thiếu niên này khong phải là người thật, mà chỉ là ảo cảnh thôi!
“Đây là chỗ của chúng ta, ta sao lại phải nói cho ngươi biết chứ?” Thấy Lâm Nguyệt không đáp mà hỏi lại, con ngươi thiếu niên đảo một cái, nói ra, “Ta cho tới giờ chưa từng thấy qua ngươi, chúng ta ở đây không có con gái, ngươi hẳn là đến từ bên ngoài ha?”
“từ ngoài đến sao? Ngươi biết đây là đâu sao?” Lâm Nguyệt không biên sắc tìm kẽ hở, lại phát hiện ra tất cả trước mắt nhìn có vẻ chân thật vô cùng, hoàn toàn không tìm ra chút sơ hở nào cả.
“Ta dĩ nhiên là biết rõ, nơi này là…” thiếu niên nói tới đây, lại ngừng lại, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Nguyệt một cái, cả giận nói, ‘Là ta đang hỏi ngươi, không phải là ngươi hỏi ta! Ngươi cô gái giảo hoạt này! Mau nói cho ta biết, làm cách nào ngươi tới được chỗ này hả!”
“Ta cũng chẳng biết nữa, ta chỉ biết là ta đi qua một cây cầu, thì đã đi tới chỗ này rồi” Lâm Nguyệt nói nửa thật nửa giả.
“Vậy ha…” Con ngươi thiếu niên khẽ chuyển một cái, đột nhiên tiến lên đánh giá Lâm Nguyệt từ trên xuống dưới một lần, sau đó cười bảo, ‘Nếu ngươi đã đến đây, dù sao cũng không trở về được, chẳng bằng ở lại nơi đây, làm vợ chủ của chúng ta là được…”
Danh Sách Chương: