Rời khỏi phòng luyện đan, Lâm Nguyệt lại tiến vào Tàng Bảo Các, trong Tàng Bảo các thì lại vô cùng đơn giản, ngoài mấy hộp ngọc bịt kiến ra cũng chỉ có một vài hòm đựng đầy linh thạch, Lâm Nguyệt đánh giá sơ qua một lượt, ước chừng có khoảng mấy vạn linh thạch gì đó.
Còn phần pháp bảo linh khí gì đó Lâm Nguyệt cũng không thấy, không rõ chúng có đựng trong các hộp ngọc bịt kín kia không, những thứ đó trước mắt Lâm Nguyetj cũng chưa tính chạm vào.
Nói tóm lại, thứ đồ tốt trong nhẫn không gian này không ít, nhưng tu vi trước mắt của nàng quá thấp, vốn không dùng được, nên cả không gian bên trong nàng động vào duy nhất chắc là miếng ngọc giản lấy được trong phòng luyện đan kia, còn những thứ khác, đợi sau này đi rồi khai thác sau.
Sau khi kiểm hết Tàng Bảo Các, Lâm Nguyệt cũng không nán lại trong không gian nữa, ý nghĩ vừa động thần thức đã rời khỏi không gian.
Ba ngày sau
Biên giới Thanh châu, trong Nhân Uyên hãn tới dãy núi Nanh Sói, có một đứa bé năm sáu tuổi đang lảo đảo đi lòng vòng trên đường núi quanh co khúc khuỷu.
Đứa bé này đúng là Lâm Nguyệt rời khỏi động cổ tu. Hai ngày trước, nàng rời khỏi bí đạo động cổ tu, sau đó đụng phải một trận pháp không rõ, trong nháy mắt cả người liền xuất hiện tại cánh rừng rậm rộng mêng mông không giới hạn này.
Cánh rừng rậm này vô cùng rộng lớn, nàng đi đi mất hai ngày ở đây mà vẫn không thấy có người, ngược lại gặp không ít nguy hiểm.
May kiếp trước nàng là bộ đội đặc công, rất hiểu biết về sinh tồn ở dã ngoại, hơn nữa nàng lại đột phá Luyện khí kỳ, tố chất thân thể cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều, vì thế mới thuận lợi sống sót.
May là thế, hai ngày này nàng cũng trải qua rất chật vật, giờ phút này cả người đầy bụi bậm cáu bẩn chẳng khác tên ăn mày là mấy, đâu còn bóng dáng một đứa bé đáng yêu nữa chứ.
Dùng cả tay chân bò lên trên một tảng đá to, Lâm Nguyệt thở phì phò dựa người vào tảng đá nghỉ, bò hết một ngày đường núi hiện giờ nàng thật mệt tới mức chẳng muốn động tay chân nữa.
Cứ tưởng là đột phá Luyện khí kỳ thì nhất định cả năng lực tự vệ, ai ngờ nàng đánh giá mình quá cao, nàng luyện khí kỳ tu sĩ tầng 1 như này thì nhiều nhất là thể chất khá hơn người thường chút thôi, còn ngoài ra chẳng có chỗ nào khác thường thường cả.
Tu vi Luyện khí cấp 1, cả linh khí thả ra ngoài cũng không làm nổi, đừng có nói tới tu luyện pháp thuật gì gì đó, cứ coi như bí quyết thiên cổ Lưu Hương là pháp thuật bậc nhất gì đó đi, cũng cần phải đạt tu vi tới luyện khí kỳ tầng năm mới có thể tu luyện được, nếu không phải nàng dựa vào kiến thức kiếp trước thì e là trong rừng rậm này nàng chẳng sống sót nổi.
Nhìn chút cánh rừng rậm hiểm trở không thấy bờ bến, lại cúi đầu nhìn chân tay nhỏ bé, Lâm Nguyệt lại thở dài lần nữa.
Nghĩ tới trong truyện sau khi Diệp Khuynh tuyết rời khỏi động cổ tu, thì về thẳng Côn Lôn, trong lòng hâm mộ mãi.
Quả nhiên nàng là mệnh nữ phụ mà, cứ coi như chiếm được truyền thừa của động cổ tu đi, cũng chẳng thay đổi được sự thật nàng là nữ phụ.
“Ồ? Sao ở đây lại có đứa bé vậy?”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm âm trầm, dọa Lâm Nguyệt nhảy dựng lên, nàng cảnh giác ngẩng đầu, thấy một tu sĩ quần áo trắng xuất hiện như quỷ mị ngay trước mặt nàng.
“Kiệt kiệt, lại còn là đứa bé gái nữa, ông trời cũng đối đãi ta không tệ ha”
Tu sĩ áo trắng dáng cao thon, trông cũng không tệ, chỉ có cặp mắt híp dài kia lộ ra mùi vị âm tà, đơn giản là lãng phí cả tướng mạo.
“Ngươi là ai?” Lâm Nguyệt nhìn thẳng tu sĩ áo trắng kia, trong lòng càng thêm cảnh giác.
“Đứa bé gái nhà ngươi cũng to gan gớm nhỉ, ngươi không sợ sao?”
Tu sĩ áo trắng thấy Lâm Nguyệt không khóc váng lên như đứa trẻ khác, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc.
Danh Sách Chương: