Bởi vì thân thể vốn yếu ớt lại phải chịu phạt,tuy rằng trong lòng Lâm Nguyệt bất an nhưng vẫn cứ ngủ mê man đến khi bị Liễu Yến Nhi đánh thức.
"Lâu chủ kêu ngươi chuẩn bị cho tốt, chút nữa đến gặp ngài ấy."
Thanh âm của Liễu Yến Nhi nhàn nhạt,trên khuôn mặt mặt đầy son phấn tựa hồ không chút biểu cảm, nhưng Lâm Nguyệt vẫn nhận ra trong mắt nàng ta mịt mờ chứa đầy ghen tị cùng địch ý .
Hiểu được cái địch ý nay từ đâu tới, Lâm Nguyệt nhất thời cười khổ.
Nếu nói trong tiểu thuyết Bạch Như Nguyệt là nữ phụ, vậy thì Liễu Yến Nhi này là một vật hi sinh trung thành.
Trong sách,lời thoại của Liễu Yến Nhi không nhiều lắm, nàng ta cùng Bạch Như Nguyệt giống nhau đều được Bạch Ngọc Điệp mang về Phong Nguyệt Lâu , bất đồng ở chỗ Bạch Ngọc Điệp thời điểm nàng ta được Bạch Ngọc Điệp mang về đã là tiểu cô nương mười lăm tuổi,còn Bạch Như Nguyệt lúc đó mới chỉ một đứa trẻ mới sinh.
Liễu Yến Nhi nguyên lai là tiểu thiếp của một gia đình giàu có, sau khi được Bạch Ngọc Điệp cứu liền điên cuồng mê luyến hắn ta, tư chất vốn là song linh căn, lại cam tâm tình nguyện trở thành lô đỉnh luyện công của Bạch Ngọc Điệp, hơn nữa đối với dưỡng nữ Bạch Như Nguyệt ghen ghét không thôi.
Bởi vì ghen ghét,thời điểm Liễu Yến Nhi phát hiện tên gian tế kia là ma tu chẳng những không có nhắc nhở Bạch Ngọc Điệp, còn tận lực đem chuyện Bạch Như Nguyệt có thân thể Ngọc Tuyết hương cốt cho tên ma tu kia biết, muốn mượn tay ma tu hủy đi Bạch Như Nguyệt.
Có thể nói,kế hoạch của Liễu Yến nhi quả thật đã thành công một nửa, nếu như Côn Luân đệ tử kia không trong hợp đi qua giải cứu ,có lẽ Bạch Như Nguyệt đã mất mạng.
Sau này ma đạo gian tế kia bị Côn Luân đệ tử giết chết, Bạch Như Nguyệt lại không có tung tích,làm cho Niêm Hoa Lão tổ giận dữ,lúc Bạch Ngọc Điệp tra hỏi phát hiện chuyện này liên quan đến Liễu Yến Nhi, trong cơn giận dữ, đem liễu Yến Nhi đánh cho hồn bay phách tán,hóa thành tro bụi.
Nghĩ đến kết cục của Liễu Yến Nhi,Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy cả người rét run,một lần nữa nhắc nhở bản thân, sống ở thời đại này phải dè dặt cẩn thận trong mọi việc, tuyệt đối không thể có nửa điểm sai lầm.
Mang theo một bụng tâm sự, Lâm Nguyệt nhanh tay rửa mặt chải đầu qua loa một chút,sau đó kiểm tra lại thương tích trên người, phát hiện sau khi bôi dược liệu kia miệng vết thương đã có dấu hiệu khép lại,mới an tâm mở cửa đi ra ngoài.
Liễu Yến Nhi đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn thấy dung mạo không son phấn nhưng vẫn xinh đẹp xuất trần của Lâm Nguyệt,ánh mắt càng thêm âm trầm.
Trong lòng Liễu Yến Nhi ghen tị ra sao, Lâm Nguyệt như thế nào lại không biết? Bất quá nàng lựa chọn làm như không nhìn thấy.
Đối với khối thân thể tuổi còn nhỏ nhưng đã có dung mạo vô song này, Lâm Nguyệt cũng thật bất đắc dĩ.
Kỳ thực có thể trở thành lô đỉnh chuyên dụng của Bạch Ngọc Điệp,bộ dạng hiện tại của Liễu Yến Nhi coi như không sai biệt lắm,khác biệt ở chỗ nàng ta lại đi ganh đua với nữ phụ mà tác giả tốn công xây dựng nên mà thôi.
Cho nên nói,nguyên tắc của người thường ở trong tu chân nữ cường văn là như thế này,ngươi có thể cùng nữ chủ so sánh dung mạo, nhưng cũng tuyệt đối không nên cùng nữ phụ so đo, bởi vì loại loại văn này xây dựng nên nhân vật chính hay còn gọi là nữ chủ cùng lắm cũng chỉ có dung mạo thanh tú,mà nữ phụ lại đẹp xuất trần khi ai sánh bằng, hiện tại Lâm Nguyệt lại sắm vai nữ phụ tuyệt sắc vô song trong quyển tiểu thuyết này, vật hi sinh trung thành không có đất diễn như Liễu Yến Nhi làm sao có thể so sánh?
Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt âm thầm hung hăng hỏi thăm mười tám đời tổ tông như tác giả một phen, làm đá kê chân chuyên dụng cho nữ chủ đã đủ bi thống , còn phải chịu đựng ánh mắt ghen ghét mọi nơi mọi lúc, đây là đang lo lắng nàng tìm đường chết quá chậm phải không?
Nhớ lại sau này thể chất đặc thù của Bạch Như Nguyệt bị nữ chủ phát hủy,lại bị Ma Cung lão tổ bắt đi làm tù binh, Lâm Nguyệt thật sự muốn chết tâm!
"Ngơ ngác cái gì? Còn không mau đi vào? Chẳng lẽ còn muốn lâu chủ tự mình ra đón tiếp ngươi sao?"
Nghe thanh âm hơi châm chọc của Liễu Yến Nhi vang lên,Lâm Nguyệt mới phát hiện mình đã đến sân viện của Bạch Ngọc Điệp.
Danh Sách Chương: