Sao nàng lại quên được phần đặc sắc của bí quyết môn công pháp tu luyện Lưu Hương thiên cổ này chứ. Trong truyền thừa có nhắc tới, lúc tu luyện nhập môn bí quyết thiên cổ Lưu Hương thì nhất định phải chấp nhận hương độc nhập vào cốt tủy tới thống khổ, mà cửa ải này là cửa khó khăn nhất, nếu tẩy tủy thành công, thân thể căn cốt người tẩy tủy sẽ có thay đổi cực lớn, người có tư chất trời cho càng tốt, sau khi tẩy tủy thành công càng thay đổi lớn vô cùng, đối với việc tu luyện sau này càng hiệu quả. Hơn nữa thay đối như thế là thật, bất kỳ kẻ nào cũng đều không nhận ra hiệu quả của công pháp.
Giờ nhìn lại cỗ thân thể này của nàng có tư chất không tệ, sau khi tẩy tủy đã biến nàng từ cô bé mười ba tuổi thành một đứa bé mới năm sáu tuổi.
Nhưng như vậy cũng tốt, tuổi nhỏ đi, sau này cũng không cần phải lo mình sẽ dễ bị lộ nữa, hơn nữa như vậy với tu luyện cũng có chỗ tốt.
Nàng còn nhở trong sách tư chất Bạch Như Nguyệt mặc dù không tệ, nhưng do tuổi khá lớn sau lại bị phá đi trong sạch, tất cả không được thành đệ tử chân truyền của Côn Lôn, mà hiện tại nàng như vậy đánh cuộc cũng không thấy băn khoăn.
Vừa nghĩ thế, Lâm Nguyệt chẳng còn quan tâm đến thân thể rối rắm nữa, giật mấy đồ quần áo vướng víu xuống, nhảy thẳng xuống vũng nước rửa sạch chất bẩn trên người đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không còn chất bẩn nào, mùi thối trên người cũng tản sạch, Lâm Nguyệt nhìn mình thấy bàn tay nhỏ bé càng trắng nõn trong suốt, chóp mũi còn thoáng ngửi thấy một mùi thơm lạ lùng nhàn nhạt.
Lâm Nguyệt biết rõ đây là nguyên nhân ngọc tuyết hương cốt, vì thế cũng không để ý, dù sao đợi tới khi nàng đột phá tới luyện khí kỳ, là có thể vận chuyển công pháp, đem giấu mùi thơm này trong cơ thể đi. Vì thế chuyện cấp bách là tu luyện quan trọng nhất.
Tính cách Lâm Nguyệt thời gian qua quyết đoán đã quyết rồi thì bắt đầu chấp hành. Nàng cũng không lập tức tu luyện ngay, mà gõ mạnh lên bộ xương trong động mấy cái, sau đó lấy một bình trong nhẫn không gian xuống, thu dọn cẩn thận đống xương cốt nát vụn bỏ vào đặt ở một góc trong động.
Bộ y phục đen của bộ xương cũng được Lâm nguyệt lấy ra, nhìn qua nàng ấy, biết rõ bộ y phục này là bảo vật phòng ngự hiếm có, mặc lên người chẳng những tự động điều chỉnh to nhỏ, mà còn tùy ý biến ảo màu sắc và kiểu dáng, quan trọng nhất là bảo vật này không hạn chế tu vi, chỉ cần lấy máu nhận chủ thì ngươi bình thường cũng dùng được.
Nàng còn nhớ trong sách, nữ chính cũng vì đạt được bộ y phục này, nêu sau này mới tránh thoát chết mấy lần, đồ tốt như vậy, Lâm nguyệt dĩ nhiên không bỏ qua được.
Sau khi thu dọn xong hài cốt, treo nhẫn không gian lên cổ xong, sau đó mới đem bộ y phục đen nhỏ máu nhận chủ mặc lên người.
Với chuyện dùng đồ gì đó của người chết trong lòng Lâm Nguyệt cũng không bài xích lắm, nên biết kiếp trước lúc nàng còn là bộ đội đặc công, vì lùng bắt ma túy, nàng và đồng đội đã tốn công sức mai phục trong rừng rậm suốt nửa năm, trong nửa năm ấy, nàng đã dùng không ít đồ của người chết, để ngụy trang, cũng mặc không ít đồ người chết.
So với loại quần áo kiếp trước của người chết thối hoắc mà nàng mặc thì loại đồ đen này quả thật chẳng khác gì mới mua, dù là đồ người chết gần vạn năm, nhưng không có bất kỳ mùi lạ hay dấu vết rách nát nào, mà ngược lại trông mới tinh.
Mặc quần áo này vào, thấy y phục vừa vặn với dáng người, Lâm Nguyệt vô cùng hài lòng. Giờ phút này Lâm Nguyệt thoạt nhìn như đứa bé mới chừng năm, sáu tuổi, mái tóc dài thẳng tới đầu gối, da thịt trong suốt nõn nà, nhìn cực kỳ đáng yêu. Nhưng dung mạo của nàng cũng không thay đổi mấy, chỉ tinh xảo hơn so với trước chút, nhưng cũng khá ngây thơ như trẻ con vậy.
Trong hang không có gương, Lâm Nguyệt cũng không biết rõ bề ngoài của mình thay đổi thế nào, mà có biết rõ thì cũng không để ý cho lắm.
Giải quyết hết những chuyện vụn vặt xong, Lâm Nguyệt liền tĩnh tâm lại, tìm một chỗ trong hang khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng đắm chìm trong cảnh giới tu luyện.
Danh Sách Chương: