Nhìn thân thể mình hư vô mờ mịt, Lâm Nguyệt bất đắc dĩ cười khổ. Vẫn không tránh được kết cục làm vật hi sinh đó sao? Quả nhiên nàng không nên có ý nghĩ kỳ lạ về việc cướp đoạt cơ duyên thuộc về nữ chính, ở trong sách Diệp Khuynh tuyết thuận lợi chiếm được cơ duyên, vốn cũng không xảy ra chuyện như nàng, đổi lại nàng có kết cục khác hoàn toàn.
Bởi vậy mới nói, nàng quả nhiên không hổ là nữ phụ vật hi sinh đó sao? Bất luận nàng giãy thế nào, cố gắng ra sao, đều không thay đổi được chuyện vận mệnh bị đạo trời vứt bỏ, là của nàng thì là của nàng, còn không phải là đồ của nàng nếu cướp đoạt thì chính là có kết cục bị gạt bỏ sao?
Chỉ là nàng thật không cam tâm mà…
Thật khó khăn lắm mới có cơ hội được sống lại một lần, thật khó khăn lắm mới có khả năng theo đuổi con đường trường sinh, tất cả còn chưa bắt đầu thì nàng sắp chết, hơn nữa còn chết uất ức vậy, chết ngay tại chỗ chẳng có thấy mặt trời, đến một cái xác cũng chẳng ai tìm tới…
Trong lòng nổi lên không cam tâm kịch liệt, khiến tâm tình Lâm Nguyệt hơi kích động, vốn thân thể đang mờ mịt hư ảo lại càng thâm mờ mịt hư ảo hơn.
Nhưng đúng lúc này, sao trên trời đột nhiên bắn ra những tia sáng chói mắt, Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy tia sáng đang từ từ ngưng tụ thành một bóng cô gái hư ảo.
Nàng ấy thoạt trông mờ mịt tan rã, dung nhan cũng rất mơ hồ, bị tia sáng chói mắt bao quanh càng thêm trang nghiêm thánh khiết khiến người ta kinh diễm.
Lâm Nguyệt chỉ cảm giác mờ hồ bóng đang tồn tại trong hư không đó như nhìn về phía nàng, rồi ngay sau đó nghe thấy một giọng rất êm tai “Trời xanh có lnh, ngọc tuyết hương cốt, kế thừa truyền thống của ta, khai sáng độc hương đạo, trở thành đạo pháp tối cao, lưu hương thiên cổ…”
Giọng êm tai đó như tiếng suối tinh khiết, Lâm Nguyệt lại cảm thấy thanh âm không tồn tại kia rất tang thương thê lương, nàng còn kinh ngạc khi bóng sáng đó lại nói lại lần nữa, bất giác mắt nóng chua xót rơi lệ.
Chẳng biết có phải là ảo giác không, lúc nhìn thẳng vào cô gái trong hư không ấy, Lâm Nguyệt như có cảm giác nhìn thấy người thân nhất vậy, nàng ấy tạo cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, tựa như ngàn vạn năm trước, bóng dáng ấy vẫn đang đợi nàng, đang đợi nàng liên tiếp xuất hiện.
Nhưng lý trí lại cho Lâm Nguyệt biết là không có khả năng, điều này khó giải thích nổi bóng cô gái xuất hiện tại đây không thể là người thân của nàng được, nàng là du hồn xuyên không từ thế kỷ hai mốt tới mà thôi, nếu nói có liên quan gì tới cô gái này, khả năng duy nhất chỉ e là nàng hiện giờ đang chiếm thân thể này thôi.
Bình tĩnh nhìn thân ảnh trong hư không một lúc, Lâm Nguyệt ngừng chua xót trong lòng, cất lời, “Tiền bối…”
NHưng còn chưa đợi nàng nói xong đã thấy cô gái đó chậm rãi đưa tay ra xa chỉ nàng một cái, trong nháy mắt một luồng cực sáng bắn thẳng đến nàng.
Lâm Nguyệt vốn không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn kịch liệt, ngay sau đó lại nghe thấy tiếng thở dài của bóng kia, rồi không biết gì nữa.
Không rõ qua bao lâu, Lâm Nguyệt cuộn rúc trong hang từ từ mở mắt ra, trên mặt đầy vẻ phức tạp.
Từ trong hôn mê tỉnh lại, Lâm Nguyệt vẫn không thể tin nổi mình vừa mới đạt được y bát truyền thừa của một đại tu sĩ thượng cổ.
Đúng vậy, luồng sáng kia chính là truyền thừa của chủ hang, bên trong có ghi lại công pháp nghịch thiên (bí quyết Lưu Hương thiên cổ), đây là công pháp lấy độc hương thành đạo đấy đủ nhất, có thể tu luyện từ Luyện khí kỳ đến công pháp hóa thần kỳ.
Chủ nhân sáng chế ra thiên công pháp này đã không thể nào nghiên cứu tiếp được nữa, chỉ biết nàng ấy cũng là một cô gái, là thủy tổ sáng lập ra môn phái Lưu hương thời kỳ thượng cổ.
Lâm Nguyệt biết được trong truyền thừa, vị sáng chế ra bí quyết Lưu Hương thiên cổ kia lúc còn ở thời kỳ thượng cổ đã nổi tiếng là sư tổ của môn phái Lưu Hương sau khi thành công đã phi thăng (bay lên trời thành tiên), mà ngay sau khi vị sư tổ này phi thăng môn phái Lưu hương trải qua vạn năm, từ thời kỳ ban sơ ban đầu đi lên đỉnh cao rồi từ từ tàn dần, cuối cùng thậm chí còn bị môn phái khác vây đánh triệt hạ, chôn vùi triệt để trong lịch sử.
Danh Sách Chương: