“Đây là chuyện ngươi quản được sao?”
“Con…” Gia Cát Hồng Nhan giống như bị oan khuất lớn lắm, ôm mặt chạy đi.
“Phụ thân, thân phận của Thanh Thanh ở trong phủ có chút xấu hổ, nữ nhi lo lắng nàng ấy bị người khác khinh khi, phụ thân có từng nghĩ cho nàng ấy một danh phận không? Nàng ấy cũng là muội muội của Ngũ di nương, nếu phụ thân nạp Thanh Thanh làm di nương, Ngũ di nương dưới cửu tuyền cũng cảm thấy an ủi.”
“Điều Linh nhi nói chính là điều ta nghĩ trong lòng.” Gia Cát Chiêm gật đầu, “Nhưng ta lại lo lắng mẹ con không chịu, đang cân nhắc xem làm thế nào mới tốt.”
“Mẹ con lòng dạ rộng lượng, phụ thân không cần băn khoăn, vả lại Nhị di nương và Tứ di nương cũng không còn, chuyện trong phủ cũng cần người coi sóc, sức khỏe của mẹ dăm bữa nửa tháng mới có thể tốt hơn, bên cạnh phụ thân thật sự cần một người chăm sóc.”
“Linh nhi nói có lý, đợi Lục Quốc Đại Điển xong, ta sẽ tìm thời gian nói với mẹ con, đêm nay Thanh Thanh có làm gì không? Thư phòng của ta lung tung quá, bảo nàng ấy đến giúp ta dọn dẹp lại một chút.”
“Dạ, phụ thân.”
Gia Cát Linh Ẩn đi vào, nhìn thấy Kinh Phong đang ở trong sân luyện công, liền đưa thanh bảo kiếm lấy được từ Liên Mộ Dương cho Kinh Phong: “Kinh Phong, cho ngươi.”
Kinh Phong nhìn chằm chằm thanh bảo kiếm nọ, hai mắt sáng lên, vẻ mặt kích động chưa từng có, hai tay nhận lấy bảo kiếm có hơi run rẩy: “Đây chính là bảo kiếm Huyền Thiết ngàn năm của Liên Mộ Dương? Sao lại ở trong tay tiểu thư?”
“Ta thắng được.”
“Cho ta… thật ư?”
“Ừ!”
“Tiểu thư vạn tuế!” Kinh Phong sung sướng nhảy cẫng lên, ôm thanh bảo kiếm bay ra khỏi Trục Nguyệt Hiên, đến trước mặt Thanh Y, Phá Trận, Ngụy Thành khoe khoang một vòng mãi tận khuya mới quay về, vẫn ôm khư khư thanh kiếm trong lòng.
Trong phòng Đại phu nhân, bà sai người gọi Gia Cát Hồng Nhan đến, chỉ vào bình thuốc nhỏ trên bàn: “Hồng Nhan, mau lấy thuốc này về bôi vào vết thương trên mặt con đi.”
“Là thuốc gì?” Gia Cát Hồng Nhan cầm lấy bình thuốc, nhìn cẩn thận.
“Đây là ngoại tổ mẫu con sai người mang đến, biểu ca con ở ngoài tìm được thuốc hay, chuyên chữa thương, bôi vào liền khỏi.”
Tiêu lão thái quân đưa đến đúng là kỳ dược, trước Lục Quốc Đại Điển một ngày, vết thương trên mặt Gia Cát Hồng Nhan đã hoàn toàn biến mất không thấy, điều này khiến cho Gia Cát Linh Ẩn vô cùng khiếp sợ, thế lực của Tiêu gia quả nhiên không thể khinh thường, trong nhà lại có thể có được kỳ dược như vậy.
Ngày hôm sau Lục Quốc Đại Điển mới bắt đầu, ngày hôm trước những người được phép tham gia được gọi vào cung, để làm quen với hoàn cảnh trong cung, chuẩn bị cẩn thận cho đại điển ngày mai.
Bên ngoài cửa cung, Sở Lăng Thiên vận một thân áo giáp bạc, tay cần trường kiếm, đích thân giám sát nghiêm ngặt mỗi một người tiến cung, thẩm tra đối chiếu thân phận từng người.
“Biểu ca.” Liên Mộ Vân mỉm cười đi về phía Sở Lăng Thiên, “Hóa ra huynh ở đâu, nếu không phải Hoàng hậu nương nương nói cho muội biết, muội thực sự không tìm được huynh.”
“Mộ Vân, muội đến làm gì?” Sắc mặt Sở Lăng Thiên lạnh băng.
“Biểu ca.” Liên Mộ Vân uất ức cúi đầu, “Muội… chỉ là mang một ít nước trà đến cho mọi người, ai nấy cũng mệt mỏi rồi, mau đến uống chút nước trà đi. Yên Nhi, mang trà đến đây.”
“Khi cấm vệ quân chấp hành nhiệm vụ, không được ăn cơm, bao gồm cả uống nước.” Sắc mặt Sở Lăng Thiên vẫn lạnh lùng như băng, “Biểu muội vẫn là mau rời khỏi đây đi, đừng làm mọi người trễ nãi công vụ.”
“Mộ Vân biết lỗi rồi, biểu ca đừng tức giận.” Liên Mộ Vân rút khăn tay ra, “Đầu biểu ca đầy mồ hôi, để Mộ Vân lau giúp biểu ca.”
Nói xong, Liên Mộ Vân cầm khăn tay, đưa về phía trán của Sở Lăng Thiên, muốn lau mồ hôi giúp Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên đưa tay ngăn lại, nghiêm nghị nói, “Mộ Vân, nam nữ thụ thụ bất thân, Mộ Vân là công chúa nước Đông Lan, đừng đánh mất thân phận ở trước mặt các tướng sĩ.”
“Thất điện hạ, công chúa cũng là có ý tốt.” Yên Nhi không nhịn được lên tiếng bênh vực chủ tử, “Điện hạ sao lại nói như vậy với công chúa.”
“Yên Nhi, không được vô lễ.” Liên Mộ Vân trách cứ.
“Gia Cát đại tiểu thư, Gia Cát tam tiểu thư, mời nhị vị đưa ra thiệp mời đại điển.” Một bên, một tướng lĩnh cấm vệ quân nói, đứng trước mặt hắn đúng là Gia Cát Hồng Nhan và Gia Cát Linh Ẩn.
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt âm trầm của Sở Lăng Thiên lập tức trở nên dịu dàng, y bước nhanh đến, “Linh nhi, nàng đến rồi? Đối chiếu thiệp mời xong chưa?”
“Dạ.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Người mệt không?”
Sở Lăng Thiên lắc đầu: “Vốn mệt muốn chết, nhưng nhìn thấy nàng liền không mệt nữa. Nàng xem nàng kia, trên trán đầy mồ hôi, mau vào trong nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Sở Lăng Thiên vươn tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi của Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn đẩy tay Sở Lăng Thiên ra, e thẹn nói: “Đừng vậy mà.”
Sở Lăng Thiên cười cười, cúi người xuống, thì thầm vào tai của Gia Cát Linh Ẩn: “Ta biết Linh nhi rõ ràng là xấu hổ mà, tối nay ta sẽ lại đến tìm nàng.”
Hai má Gia Cát Linh Ẩn ửng hồng, nhận lại thiệp mời, không thèm để ý đến Sở Lăng Thiên, cùng nhau vào cung với Gia Cát Hồng Nhan.
“Sao Tam muội chẳng biết chừng mực gì vậy? Ở trước mặt bao nhiêu người lại liếc mắt đưa tình với Thất điện hạ, người khác nhìn thấy sẽ nghĩ người của phủ Thừa tướng sao lại không có phép tắc gì hết!” Gia Cát Hồng Nhan châm biếm nói.
Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng cười: “Tỷ tỷ đang hâm mộ hay ghen tỵ với muội vậy?”
“Hừ, ngươi có gì đáng để bản tiểu thư hâm mộ, xuất thân thứ nữ, vĩnh viễn cũng không có thể diện, suốt ngày chỉ biết cùng đàn ông cấu kết làm bậy!”
“Đại tỷ có bản lĩnh thì đi cấu kết để muội xem thử.”
“Ngươi…” Gia Cát Hồng Nhan tức giận không thôi, “Đợi bản tiểu thư làm vương phi, để ngươi xem cho đã!”
“Muội chờ ngày đó đấy.”
“Tam tiểu thư, xin dừng bước!” Sau lưng hai người truyền đến tiếng gọi của một nữ tử.
Gia Cát Linh Ẩn quay đầu lại, nhíu mày, thấy nha hoàn Yên Nhi mà Liên Mộ Vân dẫn theo bên người đã đi đến, “Tham kiến công chúa Mộ Vân, không biết công chúa Mộ Vân tìm Linh Ẩn có chuyện gì?”
Liên Mộ Vân cười ngượng ngùng, “Mộ Vân mới đến nước Lăng Nguyệt, ngay cả một người trò chuyện cũng không có, Mộ Vân chỉ quen biết có một người là Tam tiểu thư, nên muốn nói chuyện với tiểu thư một chút, được không?”
Nghe Gia Cát Linh Ẩn gọi nữ nhân trước mặt là công chúa, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan lập tức suy tính: “Công chúa, Tam muội tài thô học thiển, lại không được dạy dỗ tốt, đắc tội với công chúa sẽ không hay lắm, chi bằng để Hồng Nhan nói chuyện cùng công chúa nhé?”
“Vị tiểu thư này là ai vậy?” Liên Mộ Vân hỏi Gia Cát Linh Ẩn.
“Hồi bẩm công chúa, đây là đại tỷ của ta, Gia Cát Hồng Nhan.”
“Hồng Nhan xin thỉnh an công chúa.” Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười hành lễ.
“Không cần đa lễ.” Liên Mộ Vân cười cười, “Đa tạ đại tiểu thư đã nể mặt. Nhưng mà ta có một số chuyện thân mật muốn nói riieng với Tam tiểu thư, sợ là không tiện nói với người ngoài.”
Vẻ tươi cười trên mặt Gia Cát Hồng Nhan nhất thời cứng đờ, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn, “Là Hồng Nhan lỗ mãng, nếu Tam muội làm công chúa không vui, mong công chúa bỏ qua cho.”
“Bản công chúa thấy Tam tiểu thư liền thích.” Liên Mộ Vân kéo tay Gia Cát Linh Ẩn, “Tam tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Lục Quốc Đại Điển sắp tới, các công công thường xuyên qua lại, cảnh tượng rất bận rộn, Liên Mộ Vân cùng Gia Cát Linh Ẩn đi ngang qua họ, các cung nữ công công đều dừng lại hành lễ với Liên Mộ Vân, thỉnh an nàng ấy.
“Các ngươi tại sao chỉ thỉnh an bản công chúa, lại làm như không thấy Gia Cát tam tiểu thư?” Liên Mộ Vân có chút tức giận.
Bị Liên Mộ Vân trách cứ, những người nọ lập tức hành lễ với Gia Cát Linh Ẩn, nhưng cũng không cung kính. Liên Mộ Vân bất bình, “Bản công chúa mới đến đây có hai ngày, Gia Cát tam tiểu thư đã sống mười mấy năm ở Ngân Đô, tốt xấu gì cũng là Huyền Quân, các người lại chỉ thỉnh an có một mình ta, đúng là buồn cười?”
Gia Cát Linh Ẩn vẻ mặt thờ ơ, “Công chúa thân phận cao quý, không nên tức giận vì Linh Ẩn. Linh Ẩn rất hiếm khi vào cung, họ không biết ta cũng là rất bình thường.”
“Nếu tam tiểu thư đã nói giúp các ngươi, bản công chúa sẽ không truy cứu. Tam tiểu thư, chúng ta đi thôi!” Liên Mộ Vân khoác tay Gia Cát Linh Ẩn, đi được một đoạn, nhỏ giọng nói, “Tam tiểu thư không cần vì thân phận thứ nữ, lại khắc chết chính mẹ ruột mà tự cảm thấy kém cỏi. Sau này Mộ Vân nhất định sẽ xem Tam tiểu thư như tỷ muội, chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ tốt biểu ca.”
“Không ngờ công chúa lại quan tâm ta như vậy, đi thăm dò sau lưng ta. Ta đúng là được sủng ái mà lo sợ! Bất quá ta xin khuyên công chúa một câu, thứ gì của Gia Cát Linh Ẩn ta, không ai có thể cướp đi được!”
“Ngươi đúng là không biết liêm sỉ.” Yên Nhi bỗng nhiên chen miệng vào, “Ta khuyên ngươi hãy sớm từ bỏ Thất điện hạ đi, đừng si tâm vọng tưởng nữa, nếu ngươi ngoan ngoãn, công chúa có lòng từ bi, còn có thể cho ngươi làm trắc phi, nếu ngươi còn không biết tốt xấu, vậy hãy chờ mà xem!”
“Yên Nhi, câm miệng! Không được vô lễ!” Liên Mộ Vân ngượng ngùng nói, “Mộ Vân dạy dỗ bất lực, Tam tiểu thư đừng để trong lòng.”
“Công chúa, người chính là quá tốt bụng! Mới để cho ả ôm ảo ưởng với Thất điện hạ.” Yên Nhi chẳng những không im miệng, còn nói khó nghe hơn, “Tam tiểu thư tưởng Thất điện hạ thực sự thích ngươi? Người chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với ngươi thôi, hạng người như ngươi, chỉ xứng bị đàn ông đùa giỡn!”
“Vậy hạng người giống Yên Nhi cô nương đây, thì đàn ông ngay cả hứng thú để đùa giỡn với ngươi cũng không có.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười nói.
“Ngươi nói gì đó!” Yên Nhi không khỏi lớn giọng, “Ngươi lại dám vũ nhục ta như thế!” Yên Nhi giơ cao bàn tay lên, ngưng lại một chút, sau đó nhanh chóng tát vào mặt mình hai cái vang dội.
Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc nhìn Yên Nhi, chỉ thấy Yên Nhi kéo Liên Mộ Vân chạy về phía sau lưng nàng. Gia Cát Linh Ẩn xoay người vừa thấy, thầm nghĩ không ổn rồi, người đang đi tới đây chính là Hoàng hậu và Chu quý phi. Không biết Yên Nhi nói gì với họ, sắc mặt của Hoàng hậu và Chu quý phi liền không vui, đi về hướng nàng.
“Thần nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương.”
“Không cần!” Giọng điệu của hoàng hậu lạnh băng, “Gia Cát tam tiểu thư, vừa rồi ngươi mới làm gì với nha hoàn của công chúa Mộ Vân?”
“Nương nương, thực sự không phải là Tam tiểu thư, là Yên Nhi tự đánh mình, không liên quan đến tiểu thư.” Liên Mộ Vân túm lấy cánh tay của Hoàng hậu, lo lắng giải thích.
“Mộ Vân không cần cầu xin cho ả.” Chu quý phi nghiêm mặt, “Gia Cát Linh Ẩn, lá gan của ngươi cũng quá lớn! Công chúa Mộ Vân từ xa đến làm khách, ngươi lại có thể đánh nha hoàn của công chúa, đây không phải là đạo đãi khách của nước Lăng Nguyệt chúng ta. Hôm nay nếu không trừng trị ngươi, ta và Hoàng hậu không thể ăn nói với nước Đông Lan!”
“Quý phi nương nương…” Yên Nhi ôm mặt, ấm ức nói, “Quý phi nương nương nhất định phải đòi lại công bằng cho Yên Nhi, Tam tiểu thư nghe nói công chúa muốn thành thân với Thất điện hạ nên quá mức thương tâm, liền giận cá chém thớt là nô tỳ.”
“Tam tiểu thư cũng quá phận rồi, chuyện của ngươi và Thiên nhi bản cung đã khoan dung rồi, vậy mà ngươi còn muốn độc chiếm Thiên nhi ư?” Giọng điệu Hoàng hậu tức giận hỏi.
“Thần nữ biết có giải thích thể nào thì Hoàng hậu và quý phi cũng không tin, điều thần nữ muốn nói chỉ là thần nữ chưa từng chạm vào Yên Nhi cô nương.”
“Đừng nói xàm!” Chu quý phi hung hăng liếc Gia Cát Linh Ẩn, “Tỷ tỷ, phạt ả vả miệng năm mươi cái, rồi quỳ gối hai canh giờ!”
Hoàng hậu không để ý đến Chu quý phi, mà hỏi, “Tam tiểu thư có nhân chứng không? Nói miệng không bằng chứng, bảo bản cung phải tin ngươi thế nào? Nếu không ai có thể chứng minh, bản cung chỉ có thể phạt ngươi.”