Đêm đó, Gia Cát Linh Ẩn đang nằm trên trường kỷ trong thư phòng đọc sách chờ Sở Lăng Thiên trở về. Bỗng nhiên bên ngoài thư phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
“Tiểu thư, người có ở bên trong không?” Tiếng của Ngụy Thành từ bên ngoài truyền vào trong, giọng điệu rất là vội vàng.
“Vào đi.”
Gia Cát Linh Ẩn buông sách, đứng dậy, giọng điệu của Ngụy Thành khiến cho nàng có một loại dự cảm không rõ ràng.
Ngụy Thành lập tức đẩy cửa đi vào nói: “Tiểu thư, không xong rồi. Mấy đứa nhỏ trong quán lẩu, mười mấy nữ công trong tiệm lương thực, còn cả một đội vận chuyển hàng hóa đến thành Phù Dung, toàn bộ đều mất tích!”
“Mất tích?” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn chùn xuống, “Có tin tức gì không?”
“Có người đưa tới tờ giấy này, người xem xem.”
Gia Cát Linh Ẩn nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy mặt trên viết: Muốn chuộc lại những người này, mời chuẩn bị tốt năm mươi vạn lượng bạc đến Thập Lí Đình thành Đông. Nếu sau ba ngày không mang bạc đến thì hãy chờ nhặt xác bọn họ đi. Cuối tờ giấy còn có dấu tay máu của một tiểu hài tử. Nàng đem tờ giấy vo thành một cục, năm mươi vạn lượng bạc, nàng làm sao kiếm ra được. Toàn bộ bạc của nàng đều dồn vào việc buôn bán. Mỏ vàng cùng dầu thô ở Doanh Xuyên trước giai đoạn khai thác cũng cần phải bỏ vốn vào.
Lúc này, Sở Lăng Thiên đã trở về, y nhìn thấy Ngụy Thành lại có chút ngoài ý muốn: “Sao ngươi lại ở trong này?”
“Gia, đã xảy ra chuyện.” Sắc mặt Ngụy Thành ngưng trọng, “Có người bắt cóc người của chúng ta. Muốn tiểu thư dùng năm mươi vạn lượng bạc tới chuộc người.”
“Điều tra ra là ai chưa?”
“Thuộc hạ đã phái người đi thăm dò, tạm thời vẫn chưa có tin tức.”
“Ngươi tới tiền trang, bảo người ta chuẩn bị năm mươi vạn lượng bạc.” Sở Lăng Thiên nói, “Chuẩn bị xong thì cho ta biết, cùng tới Thập Lí Đình.”
“Vâng, gia.”
“Từ từ.”
Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên nói, “Làm dấu hết những ngân phiếu đó, người cầm chúng nhất định sẽ gửi vào tiền trang, hoặc là sẽ sử dụng vào việc khác. Có những dấu hiệu này là có thể tìm hiểu được nguồn gốc của những kẻ này.”
“Vâng, tiểu thư.” Ngụy Thành gật đầu. Hắn lại không chú ý đến vấn đề này, tâm tư tiểu thư thật kín đáo, hắn lại một lần nữa được mở mang thêm kiến thức.
Sở Lăng Thiên vỗ vỗ vào vai Gia Cát Linh Ẩn, an ủi nói: “Linh nhi, không cần lo lắng. Những người đó chẳng qua là muốn tiền, cho bọn họ tiền là được. Hôm nay lúc lâm triều, Tiêu Lương đưa ra năm mươi vạn lượng bạc quyên góp cho quân lương triều đình. Vừa vặn hôm nay còn có người muốn lấy của nàng năm mươi vạn lương bạc, có phần quá trùng hợp đi.”
“Người nói chuyện này rất có thể là do Tiêu Lương gây ra?” Gia Cát Linh Ẩn trầm tư trong chốc lát, “Người nói rất có lý, ta muốn ông chủ sau rèm của Linh Thiên xuất hiện. Thất gia, có loại thuốc nào có thể làm thay đổi giọng nói không? Còn có, ta muốn đổi mặt.”
“Có.” Sở Lăng Thiên lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc, đưa cho Gia Cát Linh Ẩn, “Chỉ cần dùng một viên có thể duy trì được liên tục trong hai canh giờ. Qua hai canh giờ sẽ phục hồi lại giọng nói cũ.”
“Thất gia, ba ngày sau ta sẽ đi một mình. Nếu người đi cũng sẽ khó tránh khỏi người khác hoài nghi Linh Thiên cùng người có quan hệ gì đó.”
“Vậy nàng ở ngoài sáng, ta ở trong tối.” Sở Lăng Thiên lo lắng nàng đi một mình, “Ta nhất định phải đi cùng.”
Kì hạn ba ngày tới, Gia Cát Linh Ẩn sáng sớm đã ra khỏi cửa, giả trang thật tốt cùng với Ngụy Thành đi tới Thập Lí Đình thành Đông. Nàng vẫn ăn mặc một thân nữ nhân, nhưng mà khuôn mặt đã thay đổi. Khuôn mặt này là thần tượng của nàng ở thế kỉ hai mươi mốt, một ngôi sao nữ được xưng tụng là tình nhân của đại chúng. Sở Lăng Thiên xa xa theo sát ở phía sau. Khi sắp đến Thập Lí Đình, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng ăn thuốc của Sở Lăng Thiên đưa cho, ngay lập tức giọng nói của nàng liền biến thành của một người khác.
Giao dịch rất thuận lợi, những người kia lấy được ngân phiếu liền ngay lập tức thả người về. Có mấy đứa nhỏ bị dọa đến mất hồn, Ngụy Thành phải trấn an một hồi bọn họ mới an tĩnh lại. Mọi người lập tức quỳ xuống trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, ngàn ân vạn tạ nàng. Bọn họ đều nghĩ rằng sẽ không có người nào đến cứu mình, năm mươi vạn lượng bạc quả thực là một con số rất lớn, có người chủ nào tốt đến mức sẽ vì bọn họ mà lấy ra nhiều bạc như vậy chứ. Nhưng mà khiến cho bọn họ bất ngờ chính là Đại tiểu thư của Linh Thiên vì cứu bọn họ lại thực sự lấy ra nhiều ngân lượng như vậy.
“Tiểu thư, chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ tặng không năm mươi vạn lương bạc cho bọn chúng sao?” Ngụy Thành có chút không cam lòng.
“Đương nhiên không!” Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu nói, “Ngươi đi tìm một ít máu động vật, cùng với một ít xương người, ném vào trong này, sau đó sang phía bên kía đốt một đống lửa, tóm lại càng thảm thiết càng tốt!”
“Dụng ý của tiểu thư là?”
“Ngươi nghe theo là được, ta nghĩ là ngày mai sẽ biết được kẻ xảo trá vơ vét tài sản là ai.” Trong lòng Gia Cát Linh Ẩn đã chắc chắn, chuyện này nhất định có liên quan đến Tiêu Lương.
Hôm sau, lúc lam triều, Tiêu Lương mang theo năm mươi vạn ngân phiếu tiến cung. Dựa vào hứa hẹn của ông với Sở Kim Triêu, đem số bạc này quyên cho triều đình. Ông nửa híp mắt, trong lòng vô cùng vui vẻ, mượn hoa dâng Phật đúng là một biện pháp tốt. Dù sao chẳng phải cửa hiệu Linh Thiên rất nhiều bạc sao? Bản quan liền thay các ngươi dùng bớt đi.
Sở Kim Triêu nói xong chính sự, Tiêu Lương sai người lấy ngân phiếu vào trình cho Sở Kim Triêu.
“Tiêu ái khanh, đại nghĩa cứu quốc trẫm thay trăm vạn tướng sĩ cảm tạ ngươi! Tất cả mọi người phải học tập Tiêu ái khanh, lấy quốc làm trọng.” Sở Kim Triêu cất cao giọng nói.
“Vâng, Hoàng thượng.”
Lúc này, Liên công công thông báo Đại tiểu thư của cửa hiệu Linh Thiên cầu kiến Hoàng thượng.
“Linh Thiên? Không phải người chủ này vẫn rất thần bí sao? Vẫn chưa có người nào gặp qua người này đâu, chẳng lẽ lại là nữ nhân?”
“Đúng vậy, không biết vị Đại tiểu thư này có bộ dáng gì? Một nữ nhân quản lý việc làm ăn được như vậy thực sự là rất giỏi.”
“Rất muốn được gặp mặt, nếu có thể kết bạn cùng Đại tiểu thư thì tốt quá.”
Nghe được thông báo của Liên công công, tất cả quan lại đều kích động không thôi. Sau khi danh hào của Linh Thiên xuất hiện ở Ngân Đô, tất cả mọi người đối với nó đều tràn ngập tò mò. Hôm nay có thể nhìn thấy Đại tiểu thư, sao có thể không khiến cho người ta hưng phấn chứ. Chỉ có Tiêu Lương bỗng dưng cảm thấy sống lưng chợt lạnh đi, người của Linh Thiên đến làm gì? Chẳng lẽ là cáo trạng mình sao? May mà ông làm chuyện này vô cùng thần bí, không có khả năng sẽ có người biết.
Vẻ mặt Sở Kim Triêu cũng rất vui mừng, chủ của Linh Thiên ông đã muốn gặp từ lâu, nhưng mà mỗi lần triệu kiến người này thì đều nhận được câu trả lời là không có ở Ngân Đô. Hôm nay Đại tiểu thư tự mình tiến cung yết kiến ông lập tức bảo Liên công công mời Đại tiểu thư tiến vào.
Mọi người trong điện vươn dài cổ, muốn nhìn thấy dung mạo của Đại tiểu thư. Chỉ thấy một nữ tử thướt tha đi đến, khuôn mặt kia quả thực có thể so sánh cùng Thất vương phi. Mắt to trong suốt, dáng người nhẹ nhàng linh động, không hề thua kém Thất vương phi nửa phần. Không ai nghĩ đến đời này còn có thể nhìn thấy một nữ tử thứ hai phong hoa tuyệt đại như thế.
“Dân nữ khấu kiến Hoàng thượng.” Giọng nói của nữ tử như tiếng chuông bạc dễ nghe, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn nàng. Bọn họ chưa từng nghĩ đến thì ra người ở sau lưng quản lý cửa hiệu Linh Thiên lại là một nữ tử như vậy.
“Đại tiểu thư, mời đứng lên.” Sở Kim Triêu cười nói, “Trẫm nghe danh của Linh Thiên lâu nay, vốn nghĩ chủ của nó nhất định là một nam tử quả cảm, không nghĩ tới lại là một nữ tử. Đại tiểu thư nhiều lần ra tay tương trợ trẫm vô cùng cảm kích.”
Gia Cát Linh Ẩn cười: “Đa tạ Hoàng thượng khích lệ. Vì Hoàng thượng phân ưu là bổn phận của mỗi thần dân, chỉ là nhấc tay mà thôi, không đáng để Hoàng thượng phải nhắc đến.”
“Không biết hôm nay Đại tiểu thư đến đây là có chuyện gì?” Sở Kim Triêu hỏi, “Đại tiểu thư đến ngự thư phòng nghỉ tạm, sau khi trẫm bãi triều sẽ cùng Đại tiểu thư đàm đạo.”
Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, cúi người hành lễ: “Hoàng thượng, không cần phải phiền phức như vậy. Hôm nay dân nữ đến đây chính là có một chuyện muốn tấu lên, xin Hoàng thượng làm chủ cho dân nữ.”
“A? Chuyện gì?” Sở Kim Triêu nhíu mày, “Mấy lần ngươi tương trợ trẫm vẫn chưa cảm tạ ngươi. Chỉ cần trẫm có thể làm, nhất định sẽ đáp ứng ngươi!”
“Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng trước.” Gia Cát Linh Ẩn dừng một chút, “Hoàng thượng, mấy ngày trước có người bắt cóc mười người của tiệm lẩu Linh Thiên, lương thực Linh Thiên, và vận chuyển Linh Thiên, buộc dân nữ lấy năm mươi vạn lượng bạc để chuộc người. Dân nữ thật vất vả mới kiếm đủ năm mươi vạn lượng, nghĩ rằng có thể chuộc về mấy người làm công của mình, không nghĩ tới đối phương cầm bạc xong lại… lại giết hết toàn bộ bọn họ.”
Trong mắt Tiêu Lương hiện lên một tia kinh hoảng, nhất thời nổi lên bất an. Ông lo lắng nhìn nữ tử đứng giữa điện kia, biết là nàng đang nói dối. Ông biết nàng đang nói dối, ông cầm năm mươi vạn lượng bạc là không phải giả nhưng cũng không giết người. Những người đó đều được thả về bình yên vô sự, chỉ có mấy đứa nhỏ bướng bỉnh quá nên bị đánh vài roi da.
“Cái gì?” Sắc mặt Sở Kim Triêu nhất thời trầm xuống, “Vậy mà có loại chuyện này? Có biết là ai làm không? Trẫm cho người đi điều tra, nhất định trả lại công bằng cho Đại tiểu thư.”
“Đã điều tra rõ.” Ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn đảo qua từng người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Tiêu Lương.
Tiêu Lương thấy Gia Cát Linh Ẩn nhìn chằm chằm mình, cả người không được dễ chịu, trên lưng nổi lên một trận lạnh lẽo, ý thức của ông vì sợ hãi mà có chút hoảng hốt. Không có khả năng, không có khả năng, nàng ta không có khả năng biết là do mình làm, chính mình lại càng không giết người.
“Đó là ai?” Sở Kim Triêu trầm giọng nói.
“Ngày hôm qua dân nữ bị người ta ép đưa năm mươi vạn lượng bạc, vừa khớp hôm nay Tiêu đại nhân lại mang năm mươi vạn lượng bạc tiến cung, chuyện này cũng quá là trùng hợp.”
“Ý của Đại tiểu thư là?” Sở Kim Triêu nhất thời hiểu được ý tứ của nàng, “Tiêu Lương, chuyện này với ngươi có quan hệ hay không, nói thật cho trẫm!”
“Hoàng thượng!” Tiêu Lương đi đến giữa điện, vẻ mặt oan ức, “Chuyện này với thần một chút cũng không có quan hệ. Lão thần quyên bạc là chuyện của vài ngày trước, mà Đại tiểu thư bị uy hiếp là chuyện của ngày hôm qua, oan uổng cho lão thần quá.”
“Đúng vậy, Đại tiểu thư, chuyện này có thể là trùng hợp thôi.” Sở Lăng Thiên nhìn bộ dáng của Gia Cát Linh Ẩn, không khỏi âm thầm có chút buồn cười.
“Thất điện hạ nói đúng.” Tiêu Lương hùa theo nói.
Gia Cát Linh Ẩn nhìn Sở Lăng Thiên, cười nói: “Vị này chính là Thất điện hạ? Quả nhiên là giống như lời đồn, anh tuấn tiêu sái, nhất định là có không ít nữ tử ngưỡng mộ trong lòng. Không biết Thất điện hạ đã cưới vợ hay chưa?”
“Bản vương đã nạp chính phi.”
“A, vậy thực là đáng tiếc.” Gia Cát Linh Ẩn lẳng lặng đánh giá, sau đó tiếp tục trở lại chủ đề chính, “Có phải trùng hợp hay không thì cứ nhìn thử ngân phiếu sẽ biết, vì để tìm ra căn nguyên, ta đã cho người làm dấu hiệu trên mỗi tờ ngân phiếu.”