Mục lục
Gia Cát Linh Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hậu và Chu quý phi ngồi gần nên nghe rành mạch cả câu chuyện. Hoàng hậu không nói gì, bà cũng giống như Sở Kim Triêu, đang đấu tranh tư tưởng.

“Cái gì? Vì một nữ tửu mà hủy bỏ đại điển?” Chu quý phi kinh ngạc kêu lên, “Xin hoàng thượng tam tư, các hoàng đế và sứ thần của năm nước khác đường xa đến đây tham dự đại điển, hoàng thượng lại xem nhẹ mà hủy bỏ nó, trong lòng mọi người chắc chắn bất mãn.”

Nghe lời nói của Chu quý phi, những người khác đều xôn xao cả lên.

“Tại sao phải hủy bỏ Lục Quốc Đại Điển?” Thẩm Vân Bác là người làm ồn đầu tiên, “Sở lão nhân, ngươi nói rõ cho chúng ta nghe xem? Lục Quốc Đại Điển mà ngươi nói hủy bỏ là hủy bỏ được sao, đem chư hầu chúng ta ra đùa giỡn à?”

“Đúng vậy, đây là chuyện chưa từng gặp qua.”

“Nếu Lăng hoàng hủy bỏ đại điển lần này, từ nay về sau nước Tinh Long sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Lăng Nguyệt.”

“Hủy bỏ cũng được, kể từ hôm nay Lục Quốc Đại Điển sửa thành Ngũ Quốc Đại Điển là được, nước Lăng Nguyệt không cần tham dự.”

“Chư vị hãy yên tâm chớ loạn.” Hoàng đế nước Đông Lan, Liên Thương Hải đứng lên, “Lăng hoàng còn chưa nói sẽ hủy bỏ, mọi người nghe thử xem Lăng hoàng nói thế nào?”

Chung Ly Tiền đi xuống, nói với mọi người: “Thưa các vị hoàng thượng, thái tử điện hạ, vương gia, các đại nhân, xin hãy nghe hạ quan giải thích. Theo ý chỉ của thượng thần, cần một nữ tử có bát tự được chỉ định để tế thiên mới được, Hoàng thượng nhân từ, không đành lòng đoạt tính mạng người khác, nhất thời khó đưa ra quyết định, xin các vị hãy lượng thứ.”

“Không phải chỉ một người thôi à, giết là được rồi!” Thẩm Vân Bác lại gào lên, “Chẳng lẽ vì một nữ nhân mà để chúng ta đến một chuyến tay không, thời gian một năm chuẩn bị đều đổ sông đổ biển? Nữ tử kia là ai, trẫm sẽ bắt lại rồi giết ả!”

“Bệ hạ nước Đại Mạc bớt giận.” Chu quý phi đứng lên, cười với mọi người, “Nữ tử kia ở ngay tại đây, nàng ta chính là Tam tiểu thư của Gia Cát thừa tướng nước Lăng Nguyệt, Gia Cát Linh Ẩn.”

Sở Lăng Thiên và Thương Y thoáng liếc nhìn nhau, lại cùng lúc quay đầu nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Chỉ thấy Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu với họ, hai người lập tức hiểu được ý tứ của nàng, nhìn kỹ, cơn thịnh nộ của hai nam nhân này đã bốc lên cao.

“Cái gì, ở ngay tại đây, vậy sao còn không mau bắt ả lại?”

“Đúng vậy, có thể cống hiến cho Lục Quốc Đại Điển, chính là may mắn của nàng ta.”

“Các vị.” Khương Diệp đứng lên, thấp giọng nói, “Mạng người quan trọng, há có thể dễ dàng chôn vùi một tánh mạng?”

“Thôi nào, tiểu nhi Khương Diệp.” Thẩm Vân Bác cậy nền móng vững chắc của nước Đại Mạc, không để nước Ngạo Nguyệt đang loạn trong giặc ngoài vào mắt, “Nước Ngạo Nguyệt chịu được nỗi nhục này, nhưng nước Đại Mạc của ta không làm được, tin rằng mấy nước khác cũng sẽ không đồng ý. Chi bằng mỗi nước phái ra mười người giơ tay biểu quyết, nếu số người giơ tay đồng ý xử tử nữ nhân kia vượt quá một nửa, sẽ giết!”

Sở Lăng Thiên lại nhìn Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh, lắc đầu với y. Sở Lăng Thiên hiểu ý gật đầu.

“Tam nha đầu, đến bên cạnh trẫm nào.” Sở Kim Triêu đột nhiên nói.

Mọi người đều ghé mắt, muốn xem rốt cục là nữ tử nào bị đem đi tế thiên, chỉ thấy một nữ tử từ khu vực nước Lăng Nguyệt đi ra, toàn thân vận bộ xiêm y màu tím nhạt, vóc người cao ráo thon thả, cơ thể duyên dáng, khí chất cao quý, nổi bật hơn người, nhìn tỉ mỉ hơn, vầng trán trơn bóng, ánh mắt trong veo như nước suối, sống mũi tinh tế thẳng đứng, đôi môi chúm chím. Nữ tử nọ biểu hiện ung dung tự nhiên, bước chân trầm ổn, làm người khác không khỏi ngây ngẩn cả người.

“Nữ tử xinh đẹp như thế, thật đáng tiếc quá.”

“Xinh đẹp thì sao chứ, giữ lại sớm muộn gì cũng là tai họa, chi bằng mau chóng xử tử cho rồi.”

“Hoàng thượng à, ai gia thấy cứ theo ý của bệ hạ nước Đại Mạc đi, mọi người cùng nhau quyết định.” Trong mắt Chu thái phi có chút hả hê, ân oán của Chu gia và nhà Gia Cát đã kéo dài mấy chục năm, hai nhà sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể chèn ép đối phương, hơn nữa với diện mạo xinh đẹp của Gia Cát Linh Ẩn, nhất định sẽ mang đến tương lai cẩm tú cho nhà Gia Cát, trong lòng Chu thái phi ít nhiều cũng có chút bất an.

“Đúng vậy, Hoàng thượng, thần thiếp cũng chọn đề nghị của bệ hạ nước Đại Mạc, để cho mọi người cùng lựa chọn, sẽ không liên quan gì đến Hoàng thượng.” Chu quý phi nói thầm vào tai Sở Kim Triêu, “Vả lại, mọi người lựa chọn thế nào còn chưa biết, nói không chừng Tam tiểu thư vì vậy mà tránh được một kiếp nạn.”

“Bệ hạ, tất cả mọi người đều đang chờ người.” Nhị hoàng tử nước Tinh Long rướn cổ, hô lớn nói.

Sở Kim Triêu bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng ngập tràn mâu thuẫn.

“Hoàng thượng không cần khó xử, cứ theo ý của mọi người đi, là phúc hay họa, để xem ông trời có chiếu cố đến Linh nhi không.” Gia Cát Linh Ẩn bình tĩnh nói.

Sở Kim Triêu thở dài: “Tam nha đầu, trẫm xin lỗi ngươi, hy vọng ông trời phù hộ cho ngươi. Chư vị cứ biểu quyết đi, bắt đầu từ nước Đông Lan, Tiêu Ôn, ngươi hãy thống kê một lượt.”

“Phụ hoàng, Tam tiểu thư xinh đẹp động lòng người, để nữ nhân như vậy bị giết, đúng là đáng tiếc, chúng ta tuyệt đối không thể hại nàng.” Liên Mộ Vân nói.

Liên Thương Hải gật đầu: “Mộ Vân tâm địa thiện lương, yên tâm đi, nể mặt Lăng hoàng, nước Đông Lan ta cũng không thể nào thêm dầu vào lửa.”

“Đa tạ phụ hoàng.” Trong mắt Liên Mộ Vân ánh lên vẻ phức tạp.

“Lăng hoàng, nước Đông Lan không muốn giết Tam tiểu thư, đây là thái độ của ta.” Liên Thương Hải nói.

“Nước Đông Lan, phiếu trống!” Tiêu Ôn hô lớn, trong giọng nói không che giấu được niềm hân hoan.

Đến lượt nước Tinh Long, người của nước Tinh Long không chút nào do dự bỏ mười phiếu.

“Nước Tinh Long, mười phiếu.” Tiêu Ôn nhỏ giọng nói.

“Nước Ngạo Nguyệt, không phiếu.”

“Nước Nam Chiếu, năm phiếu.”

“Nước Đại Mạc, mười phiếu.”

“Nước Lăng Nguyệt, năm… năm phiếu. Hoàng thượng, tổng cộng có sáu mươi người, ba mươi người bỏ phiếu, bằng nhau.”

“Ai bỏ phiếu?” Thương Y đứng phắt dậy, trừng mắt với mấy người bỏ phiếu của nước Lăng Nguyệt, “Cẩn thận mạng chó của các ngươi!”

“Ta…” Một người nhát gian trong số đó bị Thương Y dọa đến, sợ hãi rụt tay xuống.

“Hoàng thượng, hai mươi chín phiếu.” Tiêu Ôn mừng rỡ hô lên, hắn còn chưa kịp vui vẻ, chỉ nghe hai giọng nói vang lên.

“Ta bỏ một phiếu.”

“Ta bỏ một phiếu.”

Chu Lâm Quân và Chu thái phó đồng thời lên tiếng.

Trong lòng những người không bỏ phiếu nhất thời chùn xuống, ba mươi mốt phiếu tán thành, vượt quá một nửa. Sắc mặt Sở Lăng Thiên u ám đến đáng sợ, Thương Y muốn lập tức nhảy bổ lên, lại bị Sở Lăng Thiên ngăn cản.

Tim Gia Cát Chiêm đập thình thịch, không ngờ Chu gia cuối cùng lại bỏ đá xuống giếng, không khỏi tức giận quắc mắt nhìn Chu Lâm Quân, ước gì có thể lột da ông ta ra. Chu Lâm Quân đắc ý mỉm cười với Gia Cát Chiêm, trong ánh mắt ngập tràn khiêu khích.

Khương Diệp nhíu chặt đôi mày, như đang suy tư gì đó. Anh em Hà Tần, Hà Sướng Uyển vừa rồi đều không bỏ phiếu, giờ khắc này vì Gia Cát Linh Ẩn mà túa mồ hôi lạnh.

Liên Mộ Vân cúi đầu, trong lòng tràn ngập mâu thuẫn, mang theo tâm trạng phức tạp nhìn Gia Cát Linh Ẩn.

Trong lòng Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều đang kích động, Gia Cát Linh Ẩn, lần này ngươi chết chắc rồi, vận may của ngươi chấm dứt từ hôm nay.

Tiêu U Lam vò nát khăn tay thêu, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, vô cùng lo lắng.

Gia Cát Linh Ẩn trầm ổn đứng bên cạnh Sở Kim Triêu, trên mặt không có biểu hiện hoảng sợ hay tức giận nào, làm cho người ta hoài nghi nàng có phải là kẻ ngốc hay không, chết đến nơi rồi mà còn không cầu xin được tha thứ.

Thương Y và Sở Lăng Thiên liếc nhìn nhau, gật đầu với nhau, chuẩn bị xuất kích ngay thời khắc mấu chốt.

Sắc mặt Sở Kim Triêu nghiêm trọng, lần lữa không tuyên bố kết quả cuối cùng.

“Sở lão nhân, ngươi còn do dự cái gì?” Thẩm Vân Bác hô lên, “Chẳng lẽ ngươi thật sự vì một nữ tử, công nhiên đối nghịch với năm nước chúng ta sao?” Nói xong, Thẩm Vân Bác xông lên, hòng kéo lấy Gia Cát Linh Ẩn.

“Vút!”

“Vút!”

Hai bóng người nháy mắt nhảy ra, một người trong đó đứng chắn trước mặt Thẩm Vân Bác: “Để ta lên!” Thương Y một chưởng đánh vào ngực Thẩm Vân Bác, Thẩm Vân Bác nhất thời lui về sau mấy bước, phun ra ngụm máu.

Sở Lăng Thiên cảm kích nhìn Thương Y, hắn ra tay thực sự tốt hơn mình ra tay! Hai người bảo vệ Gia Cát Linh Ẩn ở sau lưng, lạnh lùng quét mắt nhìn những người khác.

“Ai dám đả thương Gia Cát Linh Ẩn, chính là trở mặt với Sở Lăng Thiên ta!”

Những người đang định ồn ào, nghe được lời nói của Sở Lăng Thiên, nhất thời nuốt lời nói trở vào. Hoàng tử được sủng ái nhất của nước Lăng Nguyệt, cháu ngoại được Thái thượng hoàng nước Đông Lan yêu thương nhất, Hoàng đế nước Đông Lan cũng rất quan tâm đến đứa cháu này, ai dám động đến y, chính là muốn đối địch với nước Lăng Nguyệt và Đông Lan.

“Tiểu tử của nước Lăng Nguyệt sao chẳng hiểu biết gì cả? Lại dám đả thương con ta.” Lưu thái hậu của nước Đại Mạc đứng lên, tức giận quát.

Sở Lăng Thiên đang muốn nói gì đó, Thương Y liền hạ giọng, “Thực lực của ngươi không nên bại lộ quá sớm, cứ để ta! Lão thái bà kia, Linh nhi là bằng hữu của bản môn chủ, nếu có người dám đả thương nàng ấy, chính là đối nghịch với Thanh Ngọc Môn! Cẩn thận bản môn chủ san bằng nước Đại Mạc của bà!”

“Thanh… Thanh Ngọc Môn…” Thái hậu nước Đại Mạc kinh ngạc nhìn Thương Y, “Môn chủ… thì có thể tùy tiện đả thương người sao?”

“Hừ! Bản môn chủ hôm nay nể mặt Thất điện hạ và Linh nhi, mới tha cho hắn một mạng, lão thái bà đừng nên không biết tốt xấu, làm bản môn chủ tức giận sẽ giết chết con bà!”

“Lăng hoàng bệ hạ, vừa rồi chính bệ hạ là người đồng ý biểu quyết, hiện giờ muốn đổi ý sao? Không thể tưởng tượng được Lăng hoàng lại là một người lật lọng.” Bạch Vân Nghị nói.

“Nhị hoàng tử, dễ dàng xử tử một người như thế, đối với một người giết người không chớp mắt như hoàng tử thì đương nhiên chẳng có gì, nhưng bản công chúa thấy, điều này quá mức tàn nhẫn.” Hà Sướng Uyển nói.

Khương Diệp nhìn Hà Sướng Uyển với cặp mắt tán thưởng: “Công chúa nói rất có đạo lý.”

“Ngạo Nguyệt, Nam Chiếu, các ngươi muốn đối địch với Tinh Long và Đại Mạc ư?” Bạch Vân Nghị nổi cơn thịnh nộ, còn lôi cả Đại Mạc vào.

“Chúng ta phải sợ ngươi sao?” Khương Diệp và Hà Sướng Uyển đồng thời lên tiếng, không khí trên sân nhất thời căng thẳng.

“Hoàng thượng, thần nữ có thể nói mấy câu không?” Gia Cát Linh Ẩn rốt cục cũng lên tiếng.

“Tam nha đầu cứ việc nói đi.” Sở Kim Triêu gật đầu, đây e rằng chính là di ngôn cuối cùng của Tam nha đầu ở nhân gian.

“Các vị, các vị đều muốn xử tử ta, nguyên nhân đơn giản chính là không thắp được nến đỏ, có phải các vị vẫn vướng mắc chuyện này không?”

“Nói vậy không phải vô nghĩa ư?”

“Đúng rồi, có thể thắp được, còn dùng ngươi tế thiên làm gì?”

“Các vị, nếu ta có thể châm được nến đỏ thì sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.

“Không thể nào, làm sao có thể được?”

“Lăng hoàng đã thử rồi, hoàn toàn không thể thắp được!”

Hhoàng thượng, có thể để thần nữ thử một lần không?” Gia Cát Linh Ẩn khẩn cầu Sở Kim Triêu, “Nếu không thắp được, Hoàng thượng xử phạt thần nữ cũng không muộn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK