Mục lục
Gia Cát Linh Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Gì cơ?" Chu Lâm Quân không hiểu ra sao, tổ phụ của ông quả thực họ Bạch, sau lại được một quan viên họ Chu nhận làm nghĩa tử, tổ phụ của ông lại giăng bẫy hại chết con nối dõi của Chu gia, quan viên họ Chu đó đã sửa lại họ cho tổ phụ ông, cho tổ phụ ông kế thừa quan chức, tin này rất hiếm người biết, "Tại sao Thất vương phi lại hỏi như vậy?"

"Chỉ cần ông nói cho ta biết, đúng hay không?"

"Đúng vậy." Chu Lâm Quân nói.

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, "Theo bản vương phi được biết, người của Chu gia chỉ cưới nữ tử họ Vương?"

"Vậy thì sao?" Đây là quy tắc truyền từ tổ tiên Bạch gia xuống, nói nữ tử họ Vương có thể giúp trượng phu đại phú đại quý, "Đây là quy tắc của tổ tiên."

"E rằng đây không phải là quy tắc của Chu gia, mà là của Bạch gia đúng không?"

"Hừ!" Chu Nham hừ lạnh, "Thất vương phi, đêm hôm khuya khoắt, vương phi đến để tìm hiểu nguồn gốc của Chu gia à?"

"Chu tướng quân, có biết tại sao tổ tông Bạch gia các ngươi phải cưới nữ tử họ Vương hay không?"

Trong lòng Chu Lâm Quân và Chu Nham tràn đầu hoài nghi, đây quả thực là điều họ không biết. Theo họ Chu rồi, ai còn quan tâm đến họ Bạch làm gì? Chỉ còn nhớ một điều duy nhất chính là cưới nữ tử nhà họ Vương. Chu gia luôn thuận buồm xuôi gió, cũng quy kết nguyên nhân là vì cưới nữ tử họ Vương.

"Thất vương phi nói vậy có ý gì?" Chòm râu của Chu Lâm Quân giật giật.

"Thừa tướng đại nhân chưa từng suy nghĩ kỹ càng sao? Bạch Vương làm hoàng, tổ tiên Bạch gia các người, dã tâm cũng không nhỏ. Chu gia đến nay vẫn còn duy trì tổ huấn này, có phải trong lòng có gì đó không?"

Trong lòng Chu Lâm Quân thấp thỏm, hiểu được ý của Gia Cát Linh Ẩn, bỗng thấy lạnh dọc sống lưng. Ông thực sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

"Thất vương phi, người nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt Chu Nham u ám, "Chu gia vẫn luôn cúc cung tận tụy với Hoàng thượng, sao có lòng khác thường được? Vương phi đừng ở đây châm ngòi ly gián!"

"Vậy phải xem Hoàng thượng có tin hay không." Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, "Thừa tướng đại nhân, ông nói thử xem Hoàng thượng có tin hay không chứ?"

"Gia gia, đừng để nàng ta lừa."

"Nham nhi!" Chu Lâm Quân nhìn hắn, chuyện này nghiêm trọng bao nhiêu, trong lòng ông rõ nhất, "Vương phi nương nương, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, nên không cần kinh động đến Hoàng thượng. Chuyện của Gia Cát tướng quân, vi thần sẽ thay tướng quân cầu tình."

"Thời gian hai ngày sắp hết, xin Thừa tướng đại nhân theo bản vương cùng nhau tiến cung khuyên nhủ Quý phi nương nương đi."

"Dạ, dạ!" Chu Lâm Quân khom lưng, "Vi thần sẽ tiến cung cùng điện hạ."

"Gia gia, con cũng đi!" Chu Nham không phục, hắn tỉ mỉ sắp đặt chuyện này, thậm chí không tiếc đả thương Chu quý phi, hủy diệt toàn bộ chứng cứ, không ngờ nha đầu thối này lại có thể tự mở ra một con đường, tìm được một cửa đột phá tuyệt diệu, hắn phải nghĩ lại cách khác.

Bốn người vội vàng tiến cung, Chu Lâm Quân đi gặp Chu quý phi, Sở Lăng Thiên đi gặp Sở Kim Triêu, Gia Cát Linh Ẩn và Chu Nham chờ ở bên ngoài.

Chu Nham bồn chồn đi qua đi lại, hắn không cam lòng, hắn sao lại thua trên tay một nữ nhân!

"Thất vương phi, người đừng nghĩ chỉ có vậy mà Hoàng thượng sẽ thả Gia Cát Như Phong ra! Cho dù hắn không đâm Chu quý phi, nhưng bảo vệ bất lực, cũng đủ để định tội hắn!"

"Đại ca có thương tích trong người, Quý phi nương nương còn muốn huynh ấy đích thân hộ tống, ta hoài nghi, đây là khổ nhục kế của Quý phi."

"Tiện nhân! Chỉ biết sử dụng mấy chiêu đê tiện thôi sao?"

"Chu tướng quân cứ tiếp tục, bản cung xem như ngươi đang khen ta!"

"Hừ!" Chu Nham gấp gáp, thấy Gia Cát Linh Ẩn bình thản, lại tức giận đến dậm chân.

Một lát sau, Sở Lăng Thiên và Chu Lâm Quân cùng đi ra. Trên mặt Sở Lăng Thiên cười cười, Gia Cát Linh Ẩn nhìn biểu hiện của y, trong lòng lập tức nhẹ nhõm.

"Thế nào?"

"Đi đón đại ca đi, Chu quý phi chuyển lời, bà nghĩ là do cường đạo gây thương tích! Đại ca bị thương trong người, ra sức bảo vệ chủ, Hoàng thượng đồng ý không truy cứu nữa, bảo huynh ấy ở lại trong phủ dưỡng thương, sau khi khỏi hẳn hãy đến quân doanh, thời gian này để ta tạm thay mặt."

"Ừ, vậy hay rồi." Gia Cát Linh Ẩn kéo Sở Lăng Thiên, gấp gáp đi về hướng nhà lao.

Chu Nham buồn bực, "Gia gia, cứ như vậy buông tha cho tiểu tử Gia Cát Như Phong kia à?"

"Con nên biết, nếu Hoàng thượng biết được những lời nha đầu thối đó nói, không chừng sẽ đưa tới tai họa ngập đầu cho Chu gia! Nhịn nhục nhất thời sóng êm gió lặng, không thể được lợi nhỏ mà mất lợi lớn được! Từ từ sẽ trừng trị chúng sau, không phải rất tốt ư?"

"Gia gia..." Chu Nham không cam lòng.

"Được rồi." Chu Lâm Quân nói sâu xa, "Nham nhi, con còn trẻ, không thể hành động theo cảm tính được. Hưng vong nghìn đời, thịnh suy chỉ trong một đêm, bất cứ lúc nào cũng không được khinh suất!"

"Gia gia, vậy ả có khi nào nói thẳng với Hoàng thượng không?"

"Tạm thời sẽ không đâu, ả nói, Hoàng thượng cũng không nhất định sẽ tin. Biểu hiện chân thành với Hoàng thượng mới là điều quan trọng nhất! Mọi sự cẩn thận làm đầu. Nha đầu nhà Gia Cát kia quả thực tà môn, chưa có bất cứ người nào hiếp đáp được ả! Con là huyết mạch duy nhất của Chu gia, không thể tùy tiện làm bậy!"

"Con hiểu rồi, xin ghi nhớ lời dạy của gia gia."

Rất tà môn ư? Bản tướng quân càng muốn thử xem!

Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên đón Như Phong, cùng nhau đưa y về phủ, đại phu kiểm tra lại vết thương cho y, sau khi không có gì đáng ngại, hai người mới quay về Thất vương phủ.

Như Phong bình an vô sự, cả hai đều an tâm, trở về phủ đã là rạng sáng.

Nằm trên giường, nhìn tiểu nương tử trong lòng, Sở Lăng Thiên hôn lên môi nàng, trắng trợn mút vào. Nàng cũng kịch liệt đáp lại y, áp lực dồn nén mấy hôm nay, giờ phút này mới được phóng thích.

Triền miên đến trời dần sáng, hai người mới từ từ thiếp đi, khi thức dậy đã là buổi trưa.

Gia Cát Linh Ẩn huých người bên cạnh, "Thất gia, trưa rồi kìa! Nếu không đến quân doanh, Hoàng thượng sẽ trách người lười biếng đó!"

Sở Lăng Thiên mở mắt, nhìn thấy người trước mặt, cười mờ ám, kéo ôm vòng eo mềm mại của nàng, "Vậy ta sẽ nói với phụ hoàng, ta là đang vì cháu của phụ hoàng mà cố gắng."

"Cháu..." Trong lòng nàng âm ỉ đau, lâu như vậy rồi, vì sao nàng còn chưa mang thai.

"Cốc cốc!" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, "Vương gia, Hoàng thượng truyền người tiến cung."

Sở Lăng Thiên rời giường một cách không cam lòng, Gia Cát Linh Ẩn lúc này mới nhớ, hôm nay không tiến cung thỉnh an.

"Không đi thỉnh an, Hoàng hậu nương nương có trách cứ không nhỉ?" Tuy rằng nàng không để ý, nhưng cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho Sở Kim Triêu.

"Yên tâm đi, ta sẽ đi nói với bà." Sở Lăng Thiên thương yêu nhìn nàng, mặc xiêm y vào giúp nàng.

Sở Lăng Thiên đi rồi, Gia Cát Linh Ẩn ăn hết hai chén cháo. Chu gia, các ngươi xuống tay với đại ca của ta trước, thế thì đừng trách ta. Nàng cải trang thành Đại tiểu thư Linh Thiên, chủ động đi gặp Chu Nham.

Chu Nham nghe nói Đại tiểu thư Linh Thiên cầu kiến, nhất thời mở cờ trong bụng. Hắn đang lo không tìm thấy nàng, nhất định phải báo mối thù bị Gia Cát Linh Ẩn vũ nhục, ngày đó nếu nàng đến, bản thân cũng không mất hết mặt mũi như vậy.

Hạ nhân đưa Gia Cát Linh Ẩn vào phòng, Chu Nham trừng mắt lạnh lùng, "Đại tiểu thư còn có mặt mũi đến gặp ta? Dạ minh châu Nam Hải, cũng nên trả lại cho bản tướng quân đi."

"Nghe nói mấy ngày trước Chu tướng quân tỏ tình với thuộc hạ của mình, không ngờ tướng quân lại mạnh miệng như vậy!" Gia Cát Linh Ẩn che miệng cười khúc khích.

"Đại tiểu thư, bản tướng quân nói ngươi mau đem trả dạ minh châu cho ta!" Chu Nham như mèo bị dẫm phải đuôi, "Ngày đó tại sao ngươi không đến? Hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ với bản tướng quân, thì đừng trách bản tướng quân nhé!"

"Tướng quân bớt giận, ngày ấy ta có chuyện quan trọng, không thể đi được. Mới trở về Ngân Đô liền đến thỉnh tội đây! Huống hồ lúc trước tướng quân cũng không nói với ta, vì sao nhất định phải đến. Nếu ta mà biết ta nhất định sẽ đi gặp tướng quân!"

"Hừ! Vậy ngươi tính bồi thường cho bản tướng quân thế nào?" Chu Nham nheo mắt, mỹ mạo của Đại tiểu thư, hắn thèm nhỏ dãi đã lâu.

Gia Cát Linh Ẩn nghĩ nghĩ, "Thay vì bồi thường cho tướng quân, chi bằng chúng ta hợp tác. Chu gia ở nước Lăng Nguyệt cao cao tại thượng, Quý phi nương nương lại hạ sinh long tử, tại sao lại không phò trợ tiểu hoàng tử lên làm thái tử chứ?"

"Đại tiểu thư, ngươi có biết mình đang nói gì không?" Chu Nham đanh mặt lại, "Không sợ bản tướng quân tố giác ngươi với Hoàng thượng à?"

"Tướng quân có thể đi! Không biết tướng quân có hứng thú nghe ta kể chuyện không?"

"Gì cơ? Vậy phải xem chuyện của ngươi có êm tai không đã."

"Tướng quân biết nước Phụng Khê chứ?"

"Nước Phụng Khê? Không phải mười năm trước đã bị diệt sạch rồi sao?"

"Đúng vậy! Mười năm trước, gót sắt của Lăng Nguyệt đã san bằng Phụng Khê, không người nào trong hoàng tộc may mắn thoát khỏi. Họ không biết, có một người may mắn sống sót, là công chúa của nước Phụng Khê."

Chu Nham nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nửa tin nửa ngờ, "Ngươi đừng nói mình chính là công chúa kia nhé?"

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, tiếp tục kể, "Phụng Khê máu chảy thành sông, nhìn người thân của mình từng người ngã xuống trước mặt, tâm trạng sợ hãi và thù hận này, tướng quân sẽ không hiểu được đâu. Một khắc đó, ta đã thề, thề phải để Lăng Nguyệt nợ máu trả máu! Cho nên ta đến Ngân Đô, bắt đầu kinh doanh, tích lũy tiền tài, chính là muốn tìm người có thực lực để hợp tác, để một ngày nào đó báo thù rửa hận!" Chuyện này nàng đã sớm thảo sẵn trong đầu, muốn lấy được lòng tin của Chu Nham, chỉ có thể dùng thủ đoạn không theo lệ thường.

"Cho nên Đại tiểu thư nhắm vào Chu gia?" Chu Nham cười cười khinh bỉ, "Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ Chu gia sẽ hợp tác với ngươi? Không phải không thể, chỉ cần ngươi kết thành phu phụ với bản tướng quân."

"Nếu Chu tướng quân không có thành ý, vậy thì không cần! Thực lực của Linh Thiên, tướng quân hẳn đã biết, mà việc buôn bán của Chu gia bây giờ còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Muốn làm đại sự, cần bao nhiêu ngân lượng, tướng quân không phải không rõ."

"Ha ha! Bản tướng quân chỉ đùa một chút thôi mà!" Có thể hợp tác với Linh Thiên, gia gia mà biết nhất định sẽ rất vui, "Chuyện này, bản tướng quân cần hỏi lại ý kiến của gia gia. Chu gia luôn trung thành với Hoàng thượng, Đại tiểu thư không nên nói lung tung."

"Được thôi." Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, "Ta xin cáo từ trước, tướng quân nếu có chuyện gì, cứ đến tửu lâu Linh Thiên để lại lời nhắn, ta sẽ tới gặp tướng quân."

"Đại tiểu thư không ngồi thêm chốc lát à? Mấy ngày không gặp, bản tướng quân rất nhớ tiểu thư. Mùi vị một ngày không gặp như cách ba thu, chính là như vậy đấy."

"Tướng quân, ta và tướng quân chỉ là quan hệ hợp tác, xin tự trọng!"

"Quan hệ hợp tác, chung quy vẫn không ổn định, chi bằng Đại tiểu thư gả cho bản tướng quân, không phải càng bền vững hay sao?"

"Không phải tướng quân thích nam nhân à?"

"Ngươi..." Chu Nham bỗng nhiên buồn nôn, "Tóm lại, lòng ta đối với Đại tiểu thư, vẫn sẽ không thay đổi."

"Biểu ca! Huynh nói gì?"

Hai người nhìn qua, công chúa Triêu Hoa không biết đứng ở bên ngoài khi nào, giờ phút này, đang thịnh nộ ngút trời nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong tay đang bấu một con mèo, con mèo kêu thật thê lương dưới sự ngược đãi của nàng.

Hết chương 256

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK