“Ừm.” Sở Kim Triêu bảo: “Đề nghị của ái phi rất tốt, mấy đứa nhỏ này mới là hy vọng tương lai của nước Lăng Nguyệt, cũng để cho trẫm hiểu biết bản lĩnh của các ngươi một chút. Thi đấu cái gì đây?”
“So chữ viết như thế nào?” Chu quý phi nghĩ nghĩ, nói. Thư pháp là sở trường thành thạo của Chu Tuyết Tranh, so sánh chữ viết khẳng định có thể để cho Chu Tuyết Tranh trổ hết tài năng với các tiểu thư khác. Tuổi tác của Chu Tuyết Tranh đã không còn ưu thế, nếu không phải vì bối cảnh của Chu gia, tiểu thư vào tuổi này còn chưa có lấy chồng thì chỉ có làm tiểu thiếp cho một số lão quan.
“Được! Dùng võ đoạt thiên hạ, dùng văn trị thiên hạ, văn không thể lơi lỏng. Các ngươi viết ba chữ ‘Thanh Lương Điện’, hôm nay trẫm sẽ nhìn xem chữ viết của các ngươi thế nào. Đem bút mực lên!” Sở Kim Triêu sang sảng nói.
“Hoàng thượng, nếu là tỉ thí, nên ban thưởng mới phải.” Hoàng hậu nói.
“Ừm.” Sở Kim Triêu gật đầu, nói: “Đề nghị của hoàng hậu rất tốt, nhìn thanh niên tài tuấn cả sảnh đường, trong lòng trẫm rất vui. Nếu hôm nay ai đạt được vị trí đầu, công tử thì thăng quan, nếu đã làm quan thì thăng lên một bậc, nữ tử thì tấn phong Huyền quân. Phàm nhi đã là quận chúa, nếu đạt thứ nhất thì ngươi muốn cái gì cứ việc mở miệng!”
“Phàm nhi chỉ sợ phải làm cho hoàng thượng thất vọng.” Trần Cẩm Phàm nói có chút ngượng ngùng.
Sở Kim Triêu tung ra phần thưởng, khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ không thôi, ngay cả hoàng hậu cũng không có nghĩ đến. Thăng quan tiến chức là nguyện vọng cả đời của nhiều nam nhi, mà Huyền quân, mặc dù không phải là quan chức gì, nhưng cũng tương đương với quan cấp chính ngũ phẩm. Nếu cả đời một nữ tử có thể được phong thưởng thì thật sự là chuyện vẻ vang cả nhà. Tất cả các quan viên đều lòng đầy hy vọng nhìn con cái của mình, chuyện tốt này há dễ dàng buông tha. Ánh mắt của Gia Cát Chiêm nóng rực, nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan. Hồng Nhan, cha bỏ nhiều tâm huyết ở trên người ngươi như vậy, ngươi nhất định không thể khiến cho ta thất vọng!
Đón ánh mắt của Gia Cát Chiêm, Gia Cát Hồng Nhan hơi gật gật đầu. Một tay viết chữ đẹp cuả nàng ta, nàng ta cũng cho rằng rất xuất chúng, Gia Cát Hồng Nhan âm thầm vui vẻ không thôi. Gia Cát Linh Ẩn, để cho tất cả mọi người biết được ngươi dốt đặc cán mai, chữ to không hiểu được một cái, càng đừng nói viết chữ, đừng tưởng rằng lần trước may mắn làm ra hai bài thơ là có thể lừa dối quá khứ. Trong chốc lát, Lục vương gia thấy trò hề của ngươi, khẳng định sẽ không thích ngươi nữa. Nếu ta có thể được phong làm Huyền quân, sau này sẽ tuỳ tiện tìm cái cớ trừng trị ngươi tội phạm thượng, ngươi chờ xem.
Gia Cát Linh Ẩn nhớ rõ, kiếp trước, Gia Cát Hồng Nhan tại yến hội này đã đạt thành tựu xuất sắc, dẫn tới phần đông công tử vương gia ái mộ nàng ta, ngay cả Sở Lăng Hiên cũng bị nàng ta câu mất hồn phách. Đúng là bởi vì lần gặp mặt này, sau đó hai người mới qua lại với nhau. Cũng là tại yến hội này, hoàng đế đã ban hôn cho Sở Lăng Hiên với Gia Cát Hồng Nhan, nhưng Chu quý phi bằng vào lực một người, đã thay đổi ý tưởng của hoàng đế, ngược lại đã làm cho Gia Cát Linh Ẩn đính hôn cùng Sở Lăng Hiên. Kiếp trước Gia Cát Linh Ẩn cũng không rõ lúc ấy như thế nào, vì sao Chu quý phi lại chọn nàng, sau đó mới biết được, Chu quý phi một lòng muốn giật dây cho Chu Tuyết Tranh cùng Sở Lăng Hiên. Gia Cát Hồng Nhan quá mức chói lọi, sẽ nổi bật hơn Chu Tuyết Tranh, cùng là nữ nhi nhà Gia Cát, Gia Cát Linh Ẩn đã trở thành người được chọn. Đời này, yến hội này cũng giống nhau, nhưng sẽ là bước ngoặc của hai người.
“Phàm nhi, ngươi đến đây trước đi.” Hoàng hậu nói với Trần Cẩm Phàm.
“Dạ, cô cô, Phàm nhi xin bêu xấu.”
Hoàng hậu đối với cháu gái này rất thích, hiền thục khéo léo, thông minh lanh lợi, đối với trên dưới đều có tiến thối chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện mất quy củ, lại đầy một bụng tài hoa, ở trong yến hội đã đem lại không ít thể diện cho Trần gia.
Trần Cẩm Phàm đi ra giữa, cầm lấy bút lông, chấm chấm mực nước, điềm tĩnh viết. Trần Cẩm Phàm ung dung hạ bút, kiểu chữ gọn gàng, hàm súc nội liễm, nét dọc nét ngang thẳng thớm, chữ Khải sâu sắc, cực kỳ giống với tính cách của nàng. Viết xong, Trần Cẩm Phàm để bút xuống, hướng về mọi người chân thành hành lễ.
“Chữ đẹp!” Diêu Khánh là người thứ nhất hét lớn. Hắn nhìn về phía ánh mắt của Trần Cẩm Phàm, tràn đầy thâm ý. Nếu có thể lọt vào mắt xanh của quận chúa Cẩm Phàm, đời này sẽ không lo, vì thế hắn vui lòng tán dương chữ viết: “Chữ viết của quận chúa chính trực như người vậy, tại hạ thật sự khâm phục khâm phục.”
Mặt Trần Cẩm Phàm lộ vẻ mỉm cười, nói: “Diêu công tử quá khen.”
Nhìn thấy quận chúa vậy mà nở nụ cười với mình, trong lòng Diêu Khánh liền ngọt như ăn mật.
Như Mộng đứng ở sau lưng Gia Cát Linh Ẩn, núp trong góc tối, nhìn chằm chằm ánh mắt lấy lòng của Diêu Khánh kia, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát. Diêu đại ca, lòng của Như Mộng rất đau. Tuy rằng Như Mộng và Diêu Khánh chỉ gặp qua vài lần, nhưng Như Mộng đối với hắn nhất kiến chung tình, thỉnh thoảng thêu một ít đồ vật nhờ người đem tặng. Mà Diêu Khánh cũng nương theo, thu nhận toàn bộ, đương nhiên Như Mộng cho rằng giống như quan tâm đến nàng ta.
“Chữ viết của Phàm nhi có tiến bộ, xem ra đã rèn luyện không ít. Bất quá, đừng có lơ là, nhất định không thể kiêu ngạo tự mãn.” Sở Kim Triêu đối với chất nữ này cũng rất thích, lúc này cũng không quên dạy bảo vài câu.
“Tạ ơn hoàng thượng dạy bảo, Phàm nhi nhất định ghi nhớ.” Trần Cẩm Phàm trở lại chỗ ngồi, đôi mắt to chớp chớp nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Không biết hôm nay Tam tiểu thư còn có thể đem lại kinh hỉ cho mọi người không?
Sau đó, các công tử tiểu thư khác lần lượt thể hiện tài hoa của mình, cũng đều tạm được. Rốt cuộc đến phiên Gia Cát Hồng Nhan, nàng ta đã sớm không thể chờ được.
Gia Cát Hồng Nhan tràn đầy tự tin đi lên phía trước, cẩn thận tự hỏi một chút phải bắt đầu như thế nào rồi mới chậm rãi hạ bút. Gia Cát Hồng Nhan viết chính là kiểu chữ lệ, đầu bút lông sắc bén, nét mực dày đậm, nháy mắt ba chữ ‘Thanh Lương Điện’ có vẻ trang nghiêm hùng vĩ. Gia Cát Hồng Nhan dừng bút, người bên ngoài liền bàn tán sôi nổi.
“Thừa tướng gia, chữ viết của đại tiểu thư thật sự khiến cho cựu thần bội phục không thôi.”
“Đúng vậy, một nữ nhi là lại có thể viết ra kiểu chữ khí thế to lớn như vậy, thật sự là không đơn giản.”
“Người đứng đầu chắc chắn là Gia Cát đại tiểu thư rồi!”
“Ngươi, nha đầu thối này, nhìn người khác xem, trở về luyện chữ thật tốt cho ta, luyện không tốt không được phép ăn cơm.” Người quan viên răn dạy nữ nhi của mình lúc trước, giờ phút này lại nhịn không được mắng.
Nghe thấy tán thưởng của mọi người, Gia Cát Hồng Nhan tất nhiên là cảm thấy vừa lòng thoả dạ, lập tức thở hắt ra, thầm kín đưa tình nhìn Sở Lăng Hiên, coi như phong hào Huyền quân đã thuộc về nàng ta.
Sở Kim Triêu cũng không ngừng gật gù, luôn miệng tán thưởng, nói: “Ừ, chữ đẹp chữ đẹp. Thừa tướng gia, nữ nhi ngươi nuôi dạy thật sự là người nào cũng xuất sắc, trẫm có chút hâm mộ ngươi.”
Mắt Gia Cát Chiêm mang ý cười, cung kính nói: “Vi thần không dám, thần có hôm nay đều là dựa vào thánh ân của hoàng thượng.”
“Ha ha ha!” Sở Kim Triêu cười ha hả: “Ngươi, con cáo già này, lui xuống trước đi, còn có Tranh nhi và Tam nha đầu chưa có so đâu.”
Chu Tuyết Tranh cùng Chu quý phi liếc nhau, chậm rãi đi đến giữa đại điện. Chữ viết của Gia Cát Hồng Nhan quả thật không tồi, Chu Tuyết Tranh cũng rất có lòng tin đè đầu được Gia Cát Hồng Nhan.
Cùng giống với Gia Cát Hồng Nhan, Chu Tuyết Tranh cũng lựa chọn kiểu chữ lệ, vận dụng ngòi bút còn linh động hơn so với Gia Cát Hồng Nhan. Đầu bút lông biểu hiện từng vẻ đẹp phẩy mác, chữ viết cũng thấy càng mạnh mẽ nổi bật hơn so với của Gia Cát Hồng Nhan.
“Không ngờ rằng Chu nhị tiểu thư mới là thâm tàng bất lộ a.”
“Đúng vậy, chữ viết của Gia Cát tiểu thư so với cái này cũng kém hơn một chút.”
“Đâu chỉ kém hơn một chút, kém xa đó. Chu thừa tướng mới là thật sự là người có cách dạy nữ nhi.”
“Cũng không phải vậy, con gái lớn đã là quý phi, con gái út lại ưu tú như thế. Huyền quân này không thể nghi ngờ là thuộc về Chu nhị tiểu thư.”
“Ngươi, nha đầu thối, nhìn người khác xem, làm sao ta lại sinh ra một người ngu xuẩn như ngươi vậy!” Nha đầu đáng thương kia lại bị la mắng.
Nhìn thấy chữ viết của Chu Tuyết Tranh, nháy mắt Sở Kim Triêu mặt rồng phấn khởi, nói: “Trẫm nói chữ viết của Gia Cát đại nha đầu đã là số một trong nữ tử, không ngờ Tranh nhi càng đẹp hơn!”
Chu Tuyết Tranh mỉm cười, tiếp nhận khen ngợi của mọi người. Chu Lâm Quân cười đến không khép miệng lại được. Gia Cát Chiêm, ngươi cùng ta đấu cái gì, ngươi lấy cái gì đấu cùng ta? Chỉ bằng hai nữ nhi này, đã cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục rồi.