Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn cảnh đôi phụ tử cắn nhau này, rất là thú vị.
“Gia Cát Chiêm, ngươi còn muốn ngụy biện? Xem trẫm là kẻ ngốc ư?” Sở Kim Triêu quát, “Nhiều năm như vậy, chuyện ngươi lừa trẫm còn ít sao? Trẫn niệm tình ngươi vất vả nên nhắm một mắt mở một mắt, nhưng ngươi còn không biết chừng mực, có thể vươn tay đến con trai của trẫm! Quả thật không coi trẫm ra gì!”
“Hoàng thượng, vi thần đối với Hoàng thượng vẫn luôn trung thành và tận tâm…” Gia Cát Chiêm vén ống tay áo lên, để lộ vết sẹo đã cứu Sở Kim Triêu trước kia, “Hoàng thượng, người còn nhớ rõ vết thương này của thần không? Lòng của thần với Hoàng thượng cũng trường tồn mãi mãi như vết sẹo này.” Ông không quên bản thân mình làm sao lên được chức Thừa tướng, có lẽ vết sẹo này có thể khiến Hoàng thượng niệm chút tình cũ.
“Gia Cát Chiêm, trẫm niệm tình ngươi nhiều năm trước đã cứu giá, mấy năm nay đối với ngươi cũng chiếu cố chu toàn. Thứ có thể cho ngươi trẫm đều cho hết. Không ngờ ngươi lại có dã tâm này, thì đừng trách trẫm.” Giọng điệu Sở Kim Triêu lạnh băng, không bởi vì Gia Cát Chiêm nhắc lại chuyện xưa mà buông tha.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Lúc này, Tiểu Điệp vội vã chạy vào, Mộc Tê ngăn cũng không ngăn được.
“Ồn ào cái gì, Hoàng thượng và nương nương đang ở đây, không được vô lễ!” Gia Cát Linh Ẩn làm bộ quát Tiểu Điệp, “Chuyện gì?”
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương.” Tiểu Điệp quỳ xuống, thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, “Nô tì có chuyện quan trọng phải bẩm báo, nên mới tiến cung, quấy rầy Hoàng thượng và nương nương, xin tha tội.”
“Chuyện gì đợi hồi phủ rồi nói sau!” Gia Cát Linh Ẩn trách cứ, “Không thấy chỗ này có chuyện sao? Một chút phép tắc cũng không biết, ta dạy phép tắt cho các ngươi đều đã quên hết rồi à?”
“Tiểu thư, nô tì có chuyện quan trọng phải bẩm báo.” Tiểu Điệp run rẩy lấy ra quyển sổ, dâng lên cho Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng, xin hãy xem trang cuối cùng.”
Tiểu Điệp dâng sổ tay lên, chính là nhật ký của Tam di nương lúc sinh thời, trang cuối cùng là ghi chép lại Gia Cát Chiêm làm thế nào để lừa dối Hoàng thượng. Phản ứng của Sở Kim Triêu nằm trong dự đoán của Gia Cát Linh Ẩn. Xem xong, ông ném quyển sổ xuống trước mặt Gia Cát Chiêm.
“Gia Cát thừa tướng, đúng là giúp đỡ trẫm thật tốt! Hóa ra ngay từ đầu, ngươi đã lừa gạt trẫm! Giỏi, giỏi lắm! Người đâu! Gia Cát Chiêm phạm tội khi quân, tước bỏ phong vị Thừa tướng, giam vào thiên lao cho đến chết!”
“Hoàng thượng!” Gia Cát Chiêm giống như phát điên, ôm lấy chân của Sở Kim Triêu, “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng tha cho tội thần đi. Tội thần biết tội, tội thần không dám nữa. Hoàng thượng tha cho thần đi, tội thần nguyện lập công chuộc tội, tội thần còn muốn tận trung với Hoàng thượng.”
“Lòng trung thành của ngươi, trẫm nhận không nổi!” Mặc Gia Cát Chiêm cầu xin thế nào, Sở Kim Triêu đã hạ quyết tâm, “Ngươi đâu, còn không lôi hắn xuống!”
“Hoàng thượng, tội thần biết sai rồi, tội thần biết sai rồi! Hoàng thượng xem thần ở bên cạnh người nhiều năm như vậy, tha cho thần cái mạng chó này đi!” Gia Cát Chiêm vừa giãy dụa, vừa hô hoán.
Sở Kim Triêu mất kiên nhẫn phất tay, mất đi một cánh tay đắc lực, ông rất đau lòng, nhưng điều ông sợ hơn là nuôi một tên mặt người dạ thú ở bên mình. Dám xuống tay với con trai ông thì một ngày nào đó cũng sẽ xuống tay với ông.
Gia Cát Linh Ẩn híp mắt, kết quả như vậy nàng đã sớm đoán được. Nàng vốn có thể cho Gia Cát Chiêm ung dung tự tại thêm một chút, nhưng nàng mệt rồi, không muốn suốt ngày phải đề phòng con ruồi bọ này bay tới bay lui bên người. Nhà Gia Cát cứ thế sụp đổ.
“Hoàng thượng, Gia Cát thừa tướng có lẽ chỉ nhất thời hồ đồ…” Hoàng hậu có ý ra mặt cầu tình giúp Gia Cát Chiêm, “Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự muốn hắn chết ở trong thiên lao sao?”
“Hồ đồ?” Ánh mắt Sở Kim Triêu liếc Hoàng hậu đầy thâm ý, “Có một số chuyện không chấp nhận được một chút hồ đồ. Hoàng hậu, Hiên nhi, các người hãy nghe cho rõ, lần sau còn có chuyện thế này, mặc kệ là ai, trẫm cũng không cho bất cứ cơ hội nào.”
“Dạ, thần thiếp đã hiểu.”
“Nhi thần đã hiểu.”
Lời cảnh cáo của Sở Kim Triêu làm cho Hoàng hậu và Sở Lăng Hiên sợ run, họ cũng nên án binh bất động một thời gian.
“Hoàng thượng, còn bệnh của Lý thái phi phải làm sao?” Hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Thần thiếp nghĩ Tam nha đầu dẫn đến một thần y thật sự, không ngờ chỉ là tên lừa bịp. Còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tam nha đầu, con biết tội chưa?”
“Thần nữ biết tội.” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Hôm nay bản cung không phạt ngươi thì không thể ăn nói với Lý thái phi.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Sở Kim Triêu liếc Hoàng hậu một cái, không kiên nhẫn nói, “Phạt cái gì mà phạt! Nếu không có Tam nha đầu, hôm nay trẫm không thu phục được con cáo già Gia Cát Chiêm này. Tam nha đầu cũng bị hoảng sợ, mau hồi phủ sớm đi. Con yên tâm, cho dù phủ Thừa tướng không còn, trẫm vẫn đối đãi với con trước sau như một, nếu Thiên nhi hiếp đáp con, con đến nói cho trẫm biết, trẫm sẽ trừng trị nó!”
“Đa tạ Hoàng thượng.” Gia Cát Linh Ẩn cúi người, “Thần nữ xin cáo lui trước.”
“Ừ, trở về sớm đi.”
Thấy thái độ của Sở Kim Triêu đối với Gia Cát Linh Ẩn, trong lòng Hoàng hậu sinh bất mãn, “Hoàng thượng, Sướng Uyển, Hồng Nhan đều là con dâu của người, người lại đối xử đặc biệt với Tam nha đầu, không sợ trong lòng chúng nó không vui sao?”
“Hoàng hậu lo lắng nhiều rồi, trẫm đối đãi với chúng nó giống nhau cả, sau này không được nói thế nữa.”
“Dạ, Hoàng thượng, thần thiếp biết rồi.”
Sở Kim Triêu đưa mắt đến chỗ Gia Cát Hồng Nhan: “Gia Cát trắc phi, phạt ba mươi trượng! Lão Lục, trông chừng trắc phi của con đi!”
“Dạ, phụ hoàng.”
Gia Cát thừa tướng ngã, phủ Gia Cát không còn, nhất thời trở thành đề tài bàn tán khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Ngân Đô. Bất luận vẻ vang bao nhiêu, thịnh suy chỉ trong một đêm. Nghe nói, đồ đạc trong phủ Gia Cát bị đám gia nô cướp sạch sẽ, châu báu tích góp cả đời của Thừa tướng gia bị hạ nhân trong phủ cầm đi hết, ngay cả đôi sư tử đá uy vũ ở trước phủ cũng bị gia nô bán mất. Gia Cát tứ tiểu thư Gia Cát Như Nguyệt chưa xuất giá cũng biệt tăm biệt tích.
Trong ngày hôm ấy, lại có một tin tức truyền tới Ngân Đô, Gia Cát Vũ có ý đồ phản loạn, bị xử trảm.
Trong mắt mọi người, họ Gia Cát này chỉ sợ sẽ biến mất khỏi Ngân Đô. Chỉ có Gia Cát Linh Ẩn tin tưởng rằng, nàng còn ở đây, Như Phong còn ở đây, nhất định còn có thể gầy dựng lại, nhưng mà, đây là vinh quang chỉ thuộc về nàng và Như Phong.
Trời càng lúc càng oi bức, Gia Cát Linh Ẩn mỗi ngày vẫn tiến cung thỉnh an. Cơ thể Hà Sướng Uyển ngày càng nặng nề, Hoàng hậu đặc cách cho nàng không cần mệt nhọc, cứ ở yên trong phủ dưỡng thai. Gia Cát Hồng Nhan sa sút rất nhiều, mỗi ngày thỉnh an, ngoại trừ vấn an Hoàng hậu, cũng không thấy nàng nói thêm gì. Gia Cát Chiêm không còn, nàng gần như bị vây trong đường cùng không lối thoát.
Từ Dịch Khôn Cung đi ra, Gia Cát Linh Ẩn không vội vã xuất cung mà đi đến thiên lao. Thiên lao ẩm thấp nóng nực, vừa bước vào, liền có cảm giác không thở nổi.
“Thất vương phi, người phải nhanh lên, Hoàng thượng có lệnh không được thăm nom, tiểu nhân cũng khó xử.” Cai ngục nói với Gia Cát Linh Ẩn.
“Làm phiền đại ca.” Gia Cát Linh Ẩn nhét thỏi bạc vào tay cai ngục, “Ta sẽ đi ngay.”
“Thất vương phi, mời.” Cai ngục lui ra ngoài, đóng cửa nhà lao lại.
Gia Cát Chiêm vẻ mặt dại ra ngồi ở một góc, toàn thân ông dơ dáy, chòm râu cũng mọc dài, bết lại với nhau, chẳng còn uy phong của thừa tướng. Ông ngẩng đầu, nhìn thấy người đến, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ: “Linh nhi, phụ thân biết con sẽ đến thăm ta. Không uổng phụ thân thương con.”
“Phụ thân, cha có khỏe không? Trông gầy quá.” Giọng Gia Cát Linh Ẩn tràn ngập lo lắng, “Họ đối xử với cha tốt không?”
“Ôi.” Gia Cát Chiêm thở dài, lắc đầu, “Ở thiên lao có thể khỏe sao? Không nói đến chuyện ăn đều là cơm lạnh canh nhạt, nửa đêm còn chịu ẩm ướt. Ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc. Linh nhi, chỗ Hoàng thượng có tin gì hay không, Hoàng thượng định nhốt ta cả đời ư? Con và Thất điện hạ giúp ta cầu xin đi. Trước kia là phụ thân làm sai, con tha thứ cho ta đi. Linh nhi, mau nghĩ cách cứu ta ra ngoài, ở trong này, phụ thân sống không được mấy ngày sẽ mất mạng.”
Gia Cát Linh Ẩn bỗng nhiên cười lạnh, “Nhìn thấy Thừa tướng gia sống không tốt thế này, ta cũng an tâm.”
“Ngươi… ngươi nói gì?” Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn cười, lòng Gia Cát Chiêm chợt lạnh, “Phụ thân đã nhận trừng phạt, ngươi còn chưa thỏa mãn? Ta là cha ruột của ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta mất mạng sao? Phủ thừa tướng không còn, ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở lại Thất vương phủ bao lâu? Thất điện hạ nhìn trúng ngươi cũng vì coi trọng địa vị của phủ Thừa tướng thôi.”
Gia Cát Linh Ẩn khinh thường cười, nói: “Trừng phạt? Nếu đây là trừng phạt của chuyện ác nhiều năm ông làm thì cũng quá nhẹ rồi. Lúc ông giết chết Tam di nương và Ngũ di nương có từng nghĩ đến, hai người ấy có gì sai, lại bị người mình tin tưởng nhất giết chết. Sau khi Thất gia bị tước binh quyền, ngươi bỏ đá xuống giếng thế nào? Ngươi một lần lại một lần ra tay độc ác, muốn lấy mạng của ta? Thất vương phủ xem trọng địa vị phủ Thừa tướng? Đúng là buồn cười, nếu Thất gia thật sự nhìn trúng nó, thì người mà y cưới nhất định là Gia Cát Hồng Nhan mà ông nâng niu trong tay kìa, chứ không phải là một thứ nữ thân phận thấp hèn như ta!”
“Rốt cục hôm nay ngươi đến đây làm gì? Là đến cười nhạo ta? Gia Cát Linh Ẩn, ngươi còn có lương tâm không?”
“Lương tâm của ta đã sớm bị các người hủy sạch rồi!” Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn lóe ra ý lạnh, “Nếu ông còn chút tình cảm cha con với ta, sẽ không hết lần này đến lần khác đẩy ta vào chỗ chết. Thứ cả đời ông khao khát chẳng phải là quyền lực và tiền tài ư? Ta không ngại nói với ông, ông còn nhớ lúc ta mới vừa hồi phủ, bị người ta bắt cóc, phải lấy của ông mười vạn lượng bạc không? Thật sự thư đòi tiền chính là ta viết, mười vạn lượng đó cũng rơi vào trong tay ta.”
“Ngươi… Ngươi…” Gia Cát Chiêm chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, tay không ngừng run rẩy, “Nghiệt tử, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng.”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh nhìn ông, nói tiếp, “Ông có biết ta dùng mười vạn lượng làm gì không? Mở một tiệm lẩu, tên là Linh Thiên, mở một tiệm lương thực, cũng tên là Linh Thiên.”
“Cái gì?” Gia Cát Chiêm khó tin nhìn Gia Cát Linh Ẩn, đứng bật dậy, “Là ngươi! Lại có thể là ngươi! Tiệm lương thực của phủ Thừa tướng cũng vì ngươi mà đóng cửa. Linh Thiên, Linh Thiên… Ta nên sớm nghĩ đến, đây là tên ghép của ngươi và Sở Lăng Thiên. Gia Cát Linh Ẩn, ta đúng là xem thường ngươi rồi. Gia Cát Linh Ẩn, ta từng nghĩ, những gì ngươi có được đều là nhờ vào vận may, không ngờ, ngươi lại có thế có mưu đồ này.”
“Có phải Thừa tướng gia hối hận lắm không? Hối hận không phát hiện sớm nữ nhi của ông lợi hại như vậy, bằng không, có thể lợi dụng cho đã. Các người đều cho rằng ta nhát gian, cho rằng ta sợ phiền phức, thực sự, năm năm ở trong miếu, ta đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, con người chỉ có thể độc ác thì địa vị mới vững chắc được. Ông rơi vào kết cục này, là bởi vì ông chưa đủ ác.”