“Phụ hoàng, đó là tẩm cung của mẫu phi, nhi thần không đồng ý.” Sở Lăng Thiên cuối cùng cũng không nhịn được, thấp giọng nói. Y không thể để một nữ tử dơ bẩn như thế làm ô uế nơi ở của Tĩnh phi.
“Thiên nhi, lời trẫm vừa nói con không nghe thấy sao?” Sắc mặt Sở Kim Triêu trầm xuống, “Để không cũng là lãng phí, chuyện này quyết định vậy đi.”
“Phụ hoàng, nhi thần cũng không đồng ý.” Sắc mặt Sở Lăng Hàn giận dữ.
“Các người muốn làm phản ư?”
“Hoàng thượng…” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, cúi người, “Đạp Tuyết Cung là nơi Tĩnh phi nương nương ở lúc sinh thời, cũng là nơi duy nhất để Thất điện hạ và Cửu điện hạ tưởng niệm. Thần nữ khẩn xin Hoàng thượng, chọn một nơi khác cho Thần phi nương nương.” Nàng nhìn Chu Tuyết Tranh, nàng ta đang như cười như không nhìn nàng, Chu Tuyết Tranh, lại có thể dùng cách thức này để khiến nàng và Sở Lăng Thiên ghê tởm.
“Tam nha đầu, ngay cả con cũng làm trái ý chỉ của trẫm?” Sở Kim Triêu vẻ mặt không vui, “Không phải chỉ là một nơi ở thôi sao, đáng để các ngươi giữ gìn như thế à? Trẫm làm sao không nhớ Tĩnh nhi chứ.”
“Phụ hoàng, nhi thần không phản đối nữa.” Sở Lăng Thiên thở dài, đành nói, “Chỉ cần phụ hoàng đồng ý để con dọn hết đồ đạc của mẫu phi về phủ, tránh để chúng làm bẩn mắt của Thần phi nương nương.”
“Thất điện hạ, cần gì lãng phí thế.” Chu Tuyết Tranh cười nói, “Lúc này dân chúng đang đói khổ, ngay cả lương thực cũng sắp không c., Chẳng qua chỉ là một số đồ đạc thường dùng, có thể sử dụng lại, ta cũng có thể dùng đồ cũ mà. Điện hạ dọn đi rồi, ta lại phải mua cái mới, cần phải tốn không ít ngân lượng, trước mắt, vẫn nên tiết kiệm đi. Điện hạ thân là hoàng tử, phải làm gương mới đúng.”
“Tranh nhi nói phải, Thiên nhi, không cần làm chuyện vô ích. Nếu con dọn đồ đạc đi rồi, những khi trẫm nhớ Tĩnh nhi, không lẽ phải đến Thất vương phủ.”
Sở Lăng Thiên lạnh lùng liếc Sở Kim Triêu một cái, không nói gì nữa. Y không rõ, tại sao Sở Kim Triêu lại như trúng độc của Chu Tuyết Tranh, y biết mình có nói gì cũng ông cũng nghe không lọt tai: “Nhi thần cáo từ, chúc mừng phụ hoàng.”
“Thần nữ cáo lui!” Gia Cát Linh Ẩn đi theo Sở Lăng Thiên ra khỏi Dịch Khôn Cung.
Ngay sau đó, mấy người Sở Lăng Dực cũng đi ra, Sở Lăng Hàn tức giận mắng chửi Chu Tuyết Tranh: “Tiện nhân! Lại muốn vào sống trong tẩm cung của mẫu phi, có phải phụ hoàng bị ả cho uống thuốc mê hồn rồi không!”
“Thất đệ, Cửu đệ, bớt giận đi.” Trong lòng Sở Lăng Dực cũng bất bình dùm Tĩnh phi, “Dáng vẻ hiện giờ của phụ hoàng, thì có nói gì người cũng chẳng nghe lọt tai đâu.”
“Ta biết.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Ta không sao.”
Gia Cát Linh Ẩn nhẹ nhàng nắm tay y, khẽ nói: “Thất gia yên tâm, nàng ấy có bản lĩnh thuyết phục Hoàng thượng cho nàng ấy vào sống trong Đạp Tuyết Cung, ta cũng có bản lĩnh bắt nàng ấy dọn ra ngoài. Không cần tức giận với Hoàng thượng.”
Sở Lăng Thiên gật đầu, chỉ có nữ tử trước mặt này mới có thể làm dịu đi cơn giận của y.
Lúc này, Gia Cát Hồng Nhan đi tới, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt tất cả đều là phẫn hận: “Tam muội, sức khỏe của phụ thân gần đây không tốt, muội cùng ta quay về phủ Thừa tướng thăm cha đi. Mẹ phải đốt tứ thất[1], muội trở về đốt chút giấy cho mẹ đi.”
“Ha ha.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, “Tỷ nghĩ sai rồi, đó là cha tỷ, không phải cha ta, ta không về đâu. Mẹ của ta cũng đã chết năm năm trước rồi.”
“Gia Cát Linh Ẩn, không thể tưởng tượng ngươi là một kẻ vô tình vô nghĩa như thế. Phụ thân và mẫu thân từ nhỏ đối đãi thế nào với ngươi, ngươi lại có thể không trở về thăm ông một lần. Người vong ơn phụ nghĩa như ngươi, hoàn toàn không xứng làm vương phi!”
“Lục ca…” Sở Lăng Thiên sắc mặt âm u, “Coi chừng trắc phi của huynh đi, nàng ta có tư cách gì bình phẩm thê tử của bản vương, nếu nàng ta lại ăn nói vô lễ, ta sẽ không khách sáo.”
Sở Lăng Hiên trừng mắt với Gia Cát Hồng Nhan: “Còn không hồi phủ! Ra ngoài chỉ toàn mất mặt xấu hổ.”
“Lục điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan ấm ức nhìn Sở Lăng Hiên, “Người ta đều biết che chở nữ nhân của mình, còn người chỉ biết dạy bảo ta, người không phải là nam nhân à!”
“Chát!” Trên mặt Gia Cát Hồng Nhan bất ngờ ăn một cái tát, Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn nàng, gằn giọng, “Gia Cát trắc phi, bản vương lặp lại lần nữa, nhận rõ thân phận của ngươi!”
“Người…” Bị ăn một bạt tai của Sở Lăng Hiên ở trước mặt bao nhiêu người, Gia Cát Hồng Nhan nhất thời tủi hổ và giận dữ không chịu nổi, đành phải ôm mặt cúi đầu, không nói một lời đứng nép sang một bên.
“Đi thôi.” Sở Lăng Thiên nắm thật chặt tay Gia Cát Linh Ẩn, nhìn Gia Cát Hồng Nhan, ngoài miệng tươi cười, cùng là con gái của Gia Cát Chiêm, thật sự là kém nhiều lắm.
Gia Cát Linh Ẩn trầm tư, Đại phu nhân đã qua đời được một tháng, thời gian trôi qua nhanh thật. Nhưng Gia Cát Chiêm vẫn còn sống yên ổn lắm, một ngày nào đó, nàng cũng sẽ khiến ông phải trả giá lớn.
Chiều hôm nay, Gia Cát Linh Ẩn đang ở Ngâm Hương Các xoa bóp chân cho Nguyệt Lan, trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, nói Hoàng hậu nương nương triệu nàng vào cung. Tiêu Ôn vụng trộm nhờ người truyền tin cho nàng biết, là Tiêu lão thái quân đến trước mặt Hoàng hậu cáo trạng, tố cáo nàng bất hiếu, xúi giục Hoàng hậu nhờ Hoàng thượng hạ chỉ bảo Thất vương gia hưu nàng.
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, bảo Kinh Phong nhanh chóng đi tìm một người giúp nàng, mấy hôm nay bận quá, nàng lại quên mất chuyện của Tiêu gia.
Nàng mới bước vào Dịch Khôn Cung, Tiêu lão thái quân liền nói: “Nương nương, người nhìn nó đi, người triệu nó tới mà lại chậm chạp như thế, đúng là không để nương nương vào mắt, có thể nghĩ, thường ngày trong phủ Thừa tướng nó tự tung tự tác thế nào, bức tử mẹ mình, ngay cả mẹ nó qua đời một tháng, cũng không quay về đốt giấy.”
“Lão phu nhân không cần tức giận, bản cung sẽ hỏi rõ ràng. Tam nha đầu, con nói xem, vì sao hôm nay đến chậm?”
“Bẩm nương nương, con cảm thấy có chút không khỏe, lo lắng sẽ lây cho người, nên uống thuốc xong mới dám tiến cung.”
“Hóa ra là vậy. Thừa tướng phu nhân nói thế nào cũng là mẹ con, tại sao con không quay về cúng giỗ? Sở gia không nên có đứa con dâu không hiếu thuận như vậy.” Giọng nói Hoàng hậu có chút không vui.
“Hoàng hậu nương nương, người có điều không biết, Mẫn nhi chính là bị nó hại chết, nữ nhân lòng dạ rắn rết này, nương nương nhất định phải giúp Mẫn nhi lấy lại công bằng.”
“Lão phu nhân, đợi bản cung nói xong, thì phu nhân nói cũng không muộn.” Hoàng hậu không vui nói, “Tam nha đầu, có việc này không? Bản cung thấy con là một nha đầu thiện lương, sao lại làm ra chuyện như vậy?”
“Bẩm nương nương, mẹ bị độc bộc phát, là bởi vì mẹ vô duyên vô cớ phạt nô tỳ của con, phụ thân phạt mẹ quỳ hai canh giờ trong tuyết, khí lạnh làm cho độc bộc phát, mẹ không chịu được thống khổ nên tự tử. Mà tại sao mẹ bị trúng độc, là bởi vì ở Thiên hoa tự, mẹ trao đổi điều kiện với Hoằng Linh sư thái, bảo sư thái đốt chết con và Lục di nương, không cẩn thận nên bị sư thái hạ độc, chuyện này, hẳn là nương nương cũng có nghe mà?”
“Ừm.” Hoàng hậu gật đầu, “Chuyện này quả thực bản cung có biết. Lão phu nhân, bản cung niệm tình phu nhân mất con gái, đau lòng cực hạn, chuyện phu nhân vu oan Tam tiểu thư, bản cung sẽ không truy cứu. Không được đến trước mặt bản cung bịa chuyện nữa, bằng không, bản cung sẽ không khách khí.”
“Nương nương…” Tiêu lão thái quân không ngờ Gia Cát Linh Ẩn chỉ nói dăm ba câu đã khiến Hoàng hậu tin tưởng, vậy bản thân hôm nay không phải đến không sao? Nghĩ đến thảm trạng của Tiêu Mẫn, trong lòng bà đau như dao cắt.
“Lão phu nhân, được rồi, tướng quân Tiêu Duẫn đánh thắng trận trở về, Hoàng thượng ngày mai sẽ mở tiệc tẩy trần cho tướng quân, lúc đó bà nhất định phải tới.”
Thấy Hoàng hậu đã nói đến nước này, Tiêu lão thái quân cũng không dám dây dưa nữa, “Dạ, lão thân nhất định đến đúng giờ.’
Sau khi Tiêu lão thái quân rời khỏi, Gia Cát Linh Ẩn cũng đứng lên chuẩn bị cáo lui: “Nương nương, nếu không có chuyện gì khác, thần nữ xin phép cáo lui.”
“Tam nha đầu đừng vội, con ngồi xuống, nói chuyện với ta một chút.” Hoàng hậu chậm rãi nói.
“Dạ, nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống, ung dung nhìn Hoàng hậu.
“Con và Thiên nhi thành thân cũng được một tháng rồi, bụng có thay đổi gì không?”
“Nương nương, nguyệt tín của con vừa mới hết, e rằng phải làm người thất vọng rồi.” Gia Cát Linh Ẩn hiểu Hoàng hậu thực sự muốn hỏi gì, điều bà quan tâm, thực ra là muốn tìm hiểu nàng và Sở Lăng Thiên có phải đã có con hay không.
“Không vội, không vội.” Hoàng hậu cười cười, tâm trạng cũng tốt hơn, “Các con còn trẻ, chuyện này có gấp cũng không được. Trữ Hạ, mang tượng quan âm tống tử bản cung cầu được tới đây.”
“Dạ, nương nương.” Trữ Hạ đi vào trong, chốc lát, cầm một pho tượng quan âm bạch ngọc đi ra, “Nương nương, quan âm tống tử đã mang tới.”
“Tam nha đầu, quan âm bồ tát này, con thỉnh về phủ đi, bản cung cam đoan, chưa tới hai tháng, con sẽ có tin vui.” Hoàng hậu mỉm cười, Gia Cát Linh Ẩn lại thấy bên trong mỗi một nụ cười của bà đều có cất giấu dao găm.
“Đa tạ nương nương, thần nữ nhất định cung phụng, sớm ngày khai chi tán diệp cho Thất điện hạ.” Gia Cát Linh Ẩn vẻ mặt thành khẩn, cung kính tiếp nhận lấy bạch ngọc quan âm, cẩn thận ôm trong tay.
“Con về phủ trước đi, tối mai là tiệc tẩy trần của Tiêu tướng quân, con cùng đến với Thiên nhi nhé.”
“Dạ, mẫu hậu, thần nữ cáo lui.”
Gia Cát Linh Ẩn suy nghĩ về tượng bạch ngọc quan âm kia, Hoàng hậu tuyệt đối không có lòng tốt như thế, quan âm này chắc chắn có điều lạ. Nàng cẩn thận quan sát tượng quan âm, nhìn không ra có gì khác thường, nàng lại ngửi, cũng không có mùi gì lạ. Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, nàng tuyệt đối sẽ không đặt tượng quan âm này bên mình, càng đừng nói ngày ngày cung phụng.
“Vương phi nương nương, người đã về?” Ưng tổng quản thấy Gia Cát Linh Ẩn hồi phủ, lập tức bước tới nghênh đón, “Vương gia đang đợi người dùng bữa.”
“Ừ, ta biết rồi.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Vương gia ở đâu?”
“Ở thư phòng.”
“Vậy thì dùng bữa ở thư phòng đi.”
“Dạ, vương phi nương nương, để nô tài đi phân phó.”
Do quen có nàng ở bên, khi không có nàng, Sở Lăng Thiên đọc sách cũng không yên, rốt cục cũng nhìn thấy bóng dáng nàng xuất hiện ở cửa thư phòng, y buông sách trong tay xuống, vội vàng tiến lên, cầm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, đặt lên ngực xoa xoa, đau lòng nói: “Trông nàng kìa, tay còn lạnh hơn cả băng nữa, chi bằng bảo đại phu trong phủ xem thử, cho chút thuốc điều trị.”
“Cơ thể của ta trời sinh kỵ lạnh, không phải bệnh tật gì, thuốc đắng muốn chết, ta không uống đâu.” Nàng bĩu môi, làm nũng.
Y ngồi xuống, đặt nàng ngồi lên đùi mình, mới không thấy một chút, y đã nhớ nàng: “Mẫu hậu tìm nàng có chuyện gì? Tiêu lão thái quân kia lại bày trò quỷ gì nữa?”
[1] Đốt tứ thất là một tập tục thời xưa, người sau khi chết thì cách bảy ngày đều là ngày giỗ, cúng tế một lần, ngày giỗ thứ tư được gọi là ‘tứ thất’.