Mục lục
Gia Cát Linh Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thất vương phi, vương phi quá ngây thơ rồi, Lý thái phi là người rõ ràng nhất, là vương phi cho thái phi uống thuốc.” Mạc Văn Dũng tiến lại càng gần, “Thế nào? Ta cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, ta muốn nhanh chóng nếm thử mùi vị của Thất vương phi.” Mạc Văn Dũng giơ hai tay ra, định đánh vào sau gáy Gia Cát Linh Ẩn.

Gia Cát Linh Ẩn nhanh nhẹn tránh đi, nàng mỉm cười, từ trong ngực áo lấy ra một viên thuốc: “Mạc Văn Dũng, viên thuốc này của ngươi vẫn còn nguyên vẹn ở trong tay ta.”

“Cái gì?” Mạc Văn Dũng kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nhất thời thẹn quá hóa giận, “Tiện nhân, lại dám đùa giỡn ta!”

“Hừ! Ta đã sớm nhìn ra ngươi không bình thường, làm sao có thể cho Lý thái phi uống thuốc của ngươi được chứ! Nói, là ai phái ngươi tiếp cận Thất vương phủ?”

“Ha ha!” Mạc Văn Dũng khinh thường cười, “Thất vương phi, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể kìm chân ta sao? Ngươi quá ngây thơ rồi.”

“Phải vậy không? Vậy nước của Thất vương phủ thì sao?” Gia Cát Linh Ẩn híp mắt nhìn Mạc Văn Dũng, “Nước vừa nãy ngươi uống là do bản vương phii sai người ở Thất vương phủ mang tới, mùi vị có ngon không?”

“Cái gì?” Mạc Văn Dũng lập tức lấy tay móc họng, nhưng mà cái gì cũng không thể móc ra được, “Tiện nhân!” Hai tay hắn run rẩy, nhanh chóng lấy ra một viên thuốc từ trong ngực áo, nuốt xuống.

“A, đúng rồi, ta còn sai người bỏ vào trong đó ngũ độc tán Tây Vực, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì trong vòng mười canh giờ, bụng của ngươi sẽ đau đến mức giống như sông cuộn biển gầm.”

“Tiện nhân! Đưa thuốc giải cho ta!” Mạc Văn Dũng tức giận đến cực điểm, muốn đưa tay giữ lấy cổ Gia Cát Linh Ẩn, giây tiếp theo bụng hắn liền đau kịch liệt, giống như có người dùng dao đâm khoét lấy lục phủ ngũ tạng của hắn. Hắn đứng không vững ngã xuống đất, mặt càng ngừng nhăn nhó.

Hắn bò đến bên chân Gia Cát Linh Ẩn, khẩn cầu nói: “Thất vương phi… Tiểu nhân… Tiểu nhân sai rồi, cầu xin người, cho tiểu nhân thuốc giải!”

“Cho ngươi thuốc giải cũng được, nhưng mà, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện.” Gia Cát Linh Ẩn từ trên cao nhìn hắn, chậm rãi nói.

“Tiểu nhân đồng ý, người nói cái gì tiểu nhân cũng đồng ý!”

“Được, chỉ cần ngươi làm theo lời của ta, ta sẽ bảo toàn cái mạng chó của ngươi!”

“Tiểu nhân đồng ý, tiểu nhân đồng ý!”

Gia Cát Linh Ẩn dặn dò Mạc Văn Dũng một hồi, sau đó mở cửa tẩm cung Lý thái phi, đứng ở cửa kêu lên một tiếng: “Không xong rồi, Mạc đại phu trúng độc!”

Trong nháy mắt, người canh giữ ở ngoài cửa lập tức chạy vào, công công quản sự vội vội vàng vàng chạy đi thông báo với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu. Sở Kim Triêu cũng Hoàng hậu nhanh chóng tới đây, nhìn thấy Mạc Văn Dũng đang quằn quại trên mặt đất liền thất kinh.

“Tam nha đầu, sao lại thế này?” Sở Kim Triêu hỏi, “Tại sao lại có thể như vậy? Lý thái phi đâu?”

“Hoàng thượng yên tâm, Lý thái phi vẫn bình an. Chẳng qua là Mạc đại phu vừa mới bảo là khát nước nên thần nữ liền bảo a hoàn của thần nữ là Mộc Tê mang cho hắn một chén trà, không nghĩ rằng sau khi hắn uống xong liền trúng độc, thần nữ cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nữa.”

“Hoàng thượng, tahor dân sai rồi! Thảo dân sai rồi!” Mạc Văn Dũng lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu, “Giếng nước trong Thất vương phủ là do thảo dân hạ độc. Thảo dân cũng là bị bắt buộc làm như vậy. Hoàng thượng tha mạng !”

“Ngươi nói gì?” Sở Kim Triêu một cước đá văng hắn ra, hai mắt trợn lên, tức giận nói: “Nói, là ai sai ngươi hạ độc vào trong giếng nước Thất vương phủ? Người đâu, mau tới thông báo với người của Thất vương phủ, không được dùng nước trong giếng để uống!” Ông lại nhìn sang Mạc Văn Dũng, ánh mắt lạnh như băng: “Nói! Là ai sai ngươi làm?”

“Là… Là trắc phi của Lục vương phủ. Nàng ta nói, chỉ cần giết Thất vương gia cùng Thất vương phi thì sẽ cho thảo dân năm mươi vạn lượng bạc.”

“Trắc phi của Lục vương phủ?” Sở Kim Triêu không nghĩ tới lại nhảy ra một người, “Người đâu! Truyền Gia Cát đại tiểu thư cùng Lục vương gia tới! Trẫm muốn đích thân thẩm vấn!”

“Tiêu Ôn, ngươi đi đi. Nó chắc là còn đang ở Dịch Khôn Cung.” Hoàng hậu nói với Tiêu Ôn. Gia Cát Hồng Nhan cùng Hà Sướng Uyển đang ở đó chờ bà trở về để thỉnh an, giờ phút này hẳn là đang ở Dịch Khôn Cung. Bà đỡ lấy tay Sở Kim Triêu, dìu ông ngồi xuống ghế: “Hoàng thượng bớt giận, uống chút nước trước đã, đợi Gia Cát đại nha đầu đến đây rồi xét hỏi.”

“Bớt giận? Có người muốn hại nhi tử cùng con dâu trẫm, làm sao trẫm bớt giận cho được? Trẫm nhất định phải tra rõ việc này!” Ông càng lo lắng hơn là chuyện này có liên quan đến việc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Giết Sở Lăng Thiên bằng thuốc độc cũng không phải là ân oán bình thường. Gia Cát Hồng Nhan cũng không vô duyên vô cớ hạ thủ với Sở Lăng Thiên, trừ khi là do Sở Lăng Hiên ở sau lưng xúi giục.

“May mà kịp thời phát hiện ra.” Hoàng hậu vỗ vỗ ngực, âm thầm liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái. Nha đầu này thực sự rất giảo hoạt, không biết là ai lại động vào nàng, “Không có việc gì là tốt rồi!”

Lát sau, Gia Cát Hồng Nhan và Sở Lăng Hiên theo Tiêu Ôn tới, nhìn thấy Mạc Văn Dũng nửa sống nửa chết, sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan nhất thời trở nên trắng bệch, chẳng lẽ hắn đã bị bại lộ?

Sở Kim Triêu hung dữ nhìn Mạc Văn Dũng: “Ngươi đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần nữa!”

“Là nàng ta.” Mạc Văn Dũng chỉ vào Gia Cát Hồng Nhan, “Là nàng ta đáp ứng cho thảo dân năm vạn lượng bạc nếu như tiểu nhân giết được Thất điện hạ cùng Thất vương phi.”

“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Gia Cát Hồng Nhan vừa phủ nhận vừa lui về phía sau, “Ta căn bản không biết ngươi! Hoàng thượng, nương nương, ngàn vạn lần đừng tin tưởng hắn, hắn đang vu oan cho thần nữ!”

“Trắc phi nương nương, lời nói của thảo dân không hề bịa đặt nửa câu. Nếu không tin, thảo dân sẽ về nhà lấy vật chứng, năm ngàn lượng bạc đặt cọc mà trắc phi nương nương đưa cho, ở trên mặt còn có con dấu của Lục vương phủ.”

“Ta…” Gia Cát Hồng Nhan quá mức hoảng hốt, căn bản không nhớ nổi mặt trên ngân phiếu có con dấu hay không, “Ta không làm! Cái gì ta cũng không làm!”

“Trắc phi nương nương, người còn nói Thất vương phi cảnh giác cao, không dễ dàng tiếp cận nên kêu thảo dân nghĩ cách lấy được sự tín nhiệm của quân chúa Cẩm Phàm trước, sau đó thông qua quận chúa, thảo dân sẽ được giới thiệu cho Thất vương phi, rồi nhân cơ hội ở Thất vương phủ ra tay hạ độc.” Mạc Văn Dũng ôm bụng, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống.

“Mưu sát Thất vương gia cùng Thất vương phi, Gia Cát Hồng Nhan, lá gan của ngươi thật lớn!” Sở Kim Triêu tức giận, trong cơn thịnh nộ, ông nhắm mắt lại nói, “Người đâu, giám Trắc phi của Lục vương phủ vào thiên lao chờ xử lý.”

“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Gia Cát Hồng Nhan gấp đến độ quỳ gối bên chân Sở Kim Triêu, “Thần nữ chỉ muốn sát hại Gia Cát Linh Ẩn, chưa từng nghĩ tới sẽ sát hại vương gia, thần nữ bị oan, xin Hoàng thượng minh giám! Thần nữ bị oan!”

“Mưu sát Thất vương phi, tội này cũng đáng chém.”

“Hoàng thượng!” Gia Cát Hồng Nhan biết cầu xin không được, giờ phút này nàng đã không quản được nhiều chuyện nữa, lời trong lòng đều nói hết ra,”Hoàng thượng, không phải là thần nữ muốn giết Tam muội. Là phụ thân của thần nữ nói Tam muội cùng phụ thân đứng ở hai phe đối lập nên muốn thần nữ giết Tam muội, phụ thân nói sẽ bảo đảm cho thần nữ được ngồi lên vị trí Lục vương phi. Thần nữ quả thật sai rồi, nhưng người khởi xướng là phụ thân của thần nữ.” Tính mạng như chỉ mành treo chuông nên Gia Cát Hồng Nha lựa chọn bán đứng Gia Cát Chiêm, bán đứng chỗ dựa duy nhất chỉ vì giữ lại mạng của mình.

“Đại tỷ, tỷ nói cái gì?” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ khó tin, “Sao phụ thân lại muốn giết muội? Muội là con gái ruột của ông mà? Nhất định là vì Đại tỷ muốn thoát tội nên mới hãm hại phụ thân phải không?”

“Những gì ta nói đều là sự thật. Cho dù ngươi tin hay không, phụ thân đã nói ngươi và phụ thân là kẻ thù, chỉ có người chết mới không đối đầu với ông nữa. Những gì ta nói đều là thật.” Vì để cho mọi người tin tưởng mình, Gia Cát Hồng Nhan tiếp tục thêm mắm thêm muối, “Phụ thân còn nói, còn nói Hoàng thượng thương yêu Thất điện hạ, nhưng mà Thất điện hạ lại là vật cản của ông, nên một ngày nào đó ông phải diệt trừ Thất điện hạ.”

Tay Sở Kim Triêu bởi vì tức giận mà run lên, cho dù từng trải qua sóng gió nhiều năm, ông đã từng gặp phải vô số âm mưu quỷ kế nhưng giờ phút này nghe được lời nói của Gia Cát Hồng Nhan cũng không ngăn chặn được sự phẫn nộ trong nội tâm ông: “Người đâu, dẫn Gia Cát Chiêm tới đây cho trẫm!”

Mọi người hai mắt nhìn nhau, Gia Cát Hồng Nhan đến cũng không làm cho mọi chuyện được sáng tỏ, ngược lại càng ngày càng phức tạp, ngay cả Gia Cát Chiêm cũng bị lôi vào. Gia Cát Linh Ẩn im lặng nhìn Gia Cát Hồng Nhan khóc rống, trên mặt không có biểu hiện gì. Gia Cát Chiêm, nếu ông niệm tình tình cảm cha con, không phải gắng sức ra tay với ta thì ta cũng sẽ không làm như vậy với ông. Mọi chuyện đều là do ông gieo gió gặt bão, ông ngàn vạn lần không ngờ rằng Gia Cát Hồng Nhan vì bảo vệ tính mạng mình mà đi bán đứng ông.

Trong đại sảnh không một tiếng động, chỉ có tiếng kêu rên của Mạc Văn Dũng cùng tiếng khóc nức nở của Gia Cát Hồng Nhan. Sở Lăng Hiên lạnh lùng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, tiện nhân này lần lượt phá hư chuyện của hắn, không chỉ không thể trợ giúp cho hắn, còn ở khắp nơi gây chuyện làm phiền đến hắn. Chuyện này, Hoàng thượng chắc chắn đổ mọi hoài nghi lên đầu hắn.

Qua thời gian mấy nén hương, Gia Cát Chiêm vội vàng chạy tới đây, thỉnh an Sở Kim Triêu cùng Hoàng hậu: “Vi thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

Gia Cát Chiêm đang nghi hoặc vì sao Hoàng thượng không cho ông đứng lên, tức thì tiếng quát của Sở Kim triêu vang lên trên đầu ông: “Gia Cát Chiêm! Lá gan của ngươi thật lớn! Mưu hại Thất vương gia cùng Thất vương phi, còn dám nói ra lời đại nghịch bất đạo, nghĩ rằng trẫm không dám lấy đầu của ngươi sao?”

Thân thể Gia Cát Chiêm run lên một cái: “Hoàng thượng, người nói gì? Vi thần không làm gì cả, cũng không nói gì cả.”

“Đúng vậy không?” Giọng nói của Sở Kim Triêu lạnh lẽo vô tận, “Gia Cát đại tiểu thư, đem những lời ngươi vừa nói nói lại lần nữa! Gia Cát Thừa tướng, ngươi vểnh tai lên nghe cho rõ!”

“Dạ, Hoàng thượng.” Gia Cát Hồng Nhan ngừng khóc, đem những lời vừa nói lặp lại một lần nữa, cuối cùng còn thêm một câu, “Những gì thần nữ nói đều là thật, nếu có nửa lời gian dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

“Hồng Nhan, con nói bậy bạ gì đó?” Nghe Gia Cát Hồng Nhan nói xong, Gia Cát Chiểm chỉ cảm thấy sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, một lúc lâu sau mới hồi phục lại được tinh thần, “Hoàng thượng, oan uổng cho lão thần, nhất định là nữ nhi ngốc bị người ta uy hiếp nên mới nói ra những lời như vậy.”

“Uy hiếp?” Sở Kim Triêu cười lạnh một tiếng, “Trẫm tận mắt chứng kiến, không ai uy hiếp nó, cũng chính tai nghe thấy nó nói mỗi một từ. Nếu như không phải là sự thật thì nó sẽ không vô duyên vô cớ chỉ chứng ngươi, ngươi chính là cha ruột của nó mà.”

“Hoàng thượng, lão thần thực sự là bị oan! Hồng Nhan, có phải vì con muốn cha giết Linh nhi giúp con nhưng cha không chịu nên con liền đổ oan cho cha?” Gia Cát Chiêm không hổ là cáo già, lập tức chĩa mũi nhọn về phía Gia Cát Hồng Nhan, “Phụ thân hao hết miệng lưỡi nói với con rằng các con là tỷ muội, không thể giết hại lẫn nhau vì sao con không nghe? Bây giờ con còn muốn đổ oan cho cha? Cha làm sao lại có thể nuôi dưỡng một nữ nhi ngoan độc như vậy chứ. Hoàng thượng, vi thần dạy dỗ nữ nhi không tốt, là vi thần có tội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK