Trở lại tẩm cung Sở Kim Triêu, Công chúa Triêu Hoa đang cẩn thận lau mặt cho ông, những chuyện sau đó Công chúa Triêu Hoa đều làm rất chu đáo, ít cần đến Gia Cát Linh Ẩn động tay vào. Sở Kim Triêu đối với sự thay đổi của nữ nhi này thật rất thích cho nên lần này mới giữ nàng lại chăm sóc cho mình. Thừa dịp nàng đi làm chuyện khác, Sở Kim Triêu gọi Gia Cát Linh Ẩn vào cạnh giường mình.
“Tam nha đầu, con nói xem, Triêu Hoa là thay đổi thật hay là giả bộ cho trẫm xem?”
“Phụ hoàng, bản tính của Công chúa cũng không phải là xấu, chỉ là hơi ngang bướng chút thôi, lần giáo huấn trước đã khiến cho nàng nếm trải cực khổ cũng nhiều rồi, tình tình có thay đổi cũng chẳng có gì là lạ. Vả lại, là thật hay là giả thì lâu ngày người sẽ thấy.” Gia Cát Linh Ẩn một lời hai ý, Công chúa Triêu Hoa có thể sửa đổi bản thân trừ khi mặt trời mọc đằng Tây. Chỉ cần là hồ ly thì làm sao có thể thành thỏ trắng được chứ, rồi sẽ lộ ra cái đuôi cáo. Thứ mà tiểu bạch thỏ ăn là cỏ, còn hồ ly ăn lại là thịt. Hồ ly thật lâu không được nếm mùi thịt thì làm sao chống cự lại được sức hấp dẫn.
“Lâu ngày sẽ rõ, đúng! Là trẫm nóng vội, đứa con này từ nhỏ trẫm không quản nó, trẫm cũng có sai. Trẫm chỉ có nó là nữ nhi, không giống những đứa khác, có chuyện là mắng. Trẫm không nỡ đánh nó, mắng nó, không nghĩ tới lại trở thành như vậy. Trẫm đích thân hủy bỏ thân phận Công chúa của nó bây giờ muốn khôi phục lại cũng khó khăn.”
“Phụ hoàng, nhi thần chỉ cần ở bên cạnh người tận hiếu thôi, như vậy là hạnh phúc lớn nhất rồi.” Công chúa Triêu Hoa vừa đi vào vừa nói, “Nhi thần không cần thân phận Công chúa, chỉ cần có thể ở bên cạnh bồi phụ hoàng cùng mẫu hậu là đủ rồi.”
Sở Kim Triêu gật đầu, “Con có thể nghĩ được như vậy khiến trẫm rất vui.”
“Phụ hoàng, nhi thần muốn về xem đệ đệ thế nào, có được không ạ?” Công chúa Triêu Hoa hỏi.
“Đi đi, con ở đây cũng bận rộn mấy ngày rồi, ở đây có Tam nha đầu là được rồi.”
“Đa tạ phụ hoàng.”
Công chúa Triêu Hoa vội vã chạy đến Thần cung, thấy nàng trở về, Chu quý phi nhanh chóng buông tiểu hoàng tử đang ẵm xuống.
“Chỗ Hoàng thượng thế nào rồi?”
“Chẳng phải vẫn vậy, muốn chết cũng chẳng chết được. Mau nói cho con biết, tiếp theo phải làm gì?”
“Hỗn láo!” Chu quý phi đánh một phát vào cánh tay Công chúa Triêu Hoa, “Đó là phụ hoàng con, người mà chết đối với con có gì tốt! Nói, tình hình thế nào rồi?”
“Theo lời người dặn, con đã tỏ lòng hiếu thảo, mọi chuyện rất thuận lợi, nữ nhân thối kia ngay cả nhúng tay vào cũng không có cơ hội. Hôm nay phụ hoàng nói muốn khôi phục thân phận Công chúa của con.”
Chu quý phi trong lòng cả kinh, “Con có đồng ý không?”
“Không có! Chẳng phải người bảo con không nên đồng ý hay sao?”
Chu quý phi nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ lời mẫu phi dặn, mặc kệ như thế nào cũng không được đồng ý!”
“Vì sao?” Công chúa Triêu Hoa rất bất mãn, “Là phụ hoàng muốn như vậy, vì sao con lại không cần?”
“Biết vì sao con có thể ở lại trong cung không. Đều là vì trong khoảng thời gian này con ẩn nhẫn mà đổi lấy được! Nhẫn nhịn chút nữa là con có thể khôi phục thân phận Công chúa. Thời cơ đến, bản cung sẽ nói với con. Tóm lại, bây giờ con cứ nghe lời ta.”
“Con biết rồi! Còn gì dặn dò nữa không?”
“Hai ngày tới con không cần tới chỗ Hoàng thượng, cứ dựa theo lời ta nói mà làm.”
“Vâng.” Công chúa Triêu hoa miễn cưỡng đáp.
Suốt hai ngày, Công chúa Triêu Hoa đều không xuất hiện, hai ngày này tình hình của Sở Kim Triêu không tốt lắm, Gia Cát Linh Ẩn không chút nào chợp mắt được. Giờ phút này trên mặt tràn đầy mệt mỏi, nhưng vẫn không lơ là.
Sở Kim Triêu đau lòng cho nàng, sai người gọi Công chúa Triêu Hoa đến để nàng đi nghỉ ngơi một chút.
Hôm nay Công chúa Triêu Hoa nói ít đi rất nhiều, chỉ lo cúi đầu làm việc, đôi mắt còn hồng hồng. Sở Kim Triêu không hỏi thì nàng cũng không nói, Sở Kim Triêu lại để ý.
“Triêu Hoa, con chịu ủy khuất gì?”
“Phụ hoàng, không có, không có việc gì cả.”
“Có phải mẫu phi lại mắng con hay không?”
“Phụ hoàng, nhi thần thực sự không có việc gì, người đừng hỏi nữa.”
“Triêu Hoa, con muốn trẫm tức chết hay sao? Còn đang trách phụ hoàng? Nếu con không nói thì phụ hoàng sẽ không uống thuốc.”
“Được rồi.” Công chúa Triêu Hoa làm như quyết tâm, “Nhi thần lo lắng, nói ra phụ hoàng cũng không tin. Nhi thần cảm thấy rằng con ở trong này làm vướng chân vướng tay Thất tẩu… Dường như Thất tẩu thấy không vui.”
“Hả? Ở đâu ra lời ấy?”
“Bởi vì việc này vốn là có công lao, Thất tẩu có thể… là cảm thấy nhi thần đoạt đi công lao của tẩu ấy. Hai ngày này không phải là nhi thần không muốn đến, mà là… Thất tẩu không cho nhi thần đến.”
“Tam nha đầu?” Sở Kim Triêu nửa tin nửa ngờ, trong lòng ông, Tam nha đầu sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Công chúa Triêu Hoa lau nước mắt, “Phụ hoàng, người cứ coi như nhi thần chưa nói gì hết, nhi thần… không muốn làm Thất tẩu không vui, cũng không muốn phụ hoàng xa cách với Thất tẩu. Thất tẩu làm như vậy hoàn toàn là vì Thất ca, nhi thần hiểu cho tẩu ấy. Có lẽ là có chuyện gì đó, làm cho Thất tẩu luôn luôn bình tĩnh trở nên nóng nảy, dù sao hiện tại sức khỏe của phụ hoàng cũng không tốt, tuổi cũng đã cao.”
Sở Kim Triêu im lặng, đăm chiêu nhắm hai mắt lại.
Rất nhanh đến buổi trưa, Công chúa Triêu Hoa sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa liền chào từ biệt với Sở Kim Triêu.
“Phụ hoàng, nhi thần cáo lui trước, không muốn để Thất tẩu mất hứng, chuyện nhi thần nói người cũng đừng nói với Thất tẩu. Con chịu chút ấm ức cũng không sao.”
“Triêu Hoa, Tam nha đầu một mình sẽ rất mệt, trẫm lo lắng nó chống đỡ không được.”
“Phụ hoàng, trên đường đến đây nhi thần có gặp Lục ca, huynh ấy hỏi thăm tình trạng của Phụ hoàng, nhi thần muốn để Lục ca đến thay con vài ngày. Khụ khụ!” Nói xong, Công chúa Triêu Hoa ho khan vài tiếng, nhìn qua rất khó chịu.
“Con bị cảm sao?”
Công chúa Triêu Hoa gật đầu, “Phụ hoàng, nhi thần thấy vẫn nên để Lục ca đến đây đi.”
“Không được!” Nhớ tới tâm tư Sở Lăng Hiên đối với Gia Cát Linh Ẩn, Sở Kim Triêu từ chối ngay lập tức.
“Phụ hoàng, Thất tẩu cùng Thất ca thành thân đã lâu như vậy, Lục ca cũng đã buông xuống rồi. Huynh ấy thực sự muốn ở bên người tận hiếu, người cho huynh ấy một cơ hội đi.”
Sở Kim Triêu thở dài một hơi, “Được rồi.” Càng là lúc này, ông càng phải cân bằng thế lực các bên, huống hồ oqr ngay dưới mắt ông thì Sở Lăng Hiên cũng không dám làm gì với Gia Cát Linh Ẩn.
Công chúa Triêu Hoa vội vàng chạy về Thần cung, nói với Chu quý phi là đã làm xong những gì bà nói.
“Mẫu phi, Lục ca nhất định sẽ tới sao?”
“Đương nhiên, cơ hội này ngay cả Thái tử cũng không thể tranh thủ được, Sở Lăng Hiên cầu còn không được, huống hồ lại còn được ở cùng với Gia Cát Linh Ẩn nữa.”
“Bọn họ thật sự có thể hay không?”
“Chuyện khác con không nên biết.”
“Được rồi! Bây giờ con không cần con nữa phải không? Mấy ngày nay mệt chết con rồi, nữ nhân kia có gì tốt mà Thất ca cùng Lục ca đều bị ả biến thành như vậy. Loại nữ nhân này sao không chết đi!”
Chu quý phi nhếch miệng, lưới đã thả, cá cũng đã vào lưới, qua hai ngày nữa là kéo lưới được rồi. Lần này nhất định thu hoạch được mùa, cùng lúc diệt trừ Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Hiên. Cái bẫy lần này là do một tay bà sắp đặt, ngay cả Chu Tuyết Tranh cũng không biết. Bà muốn để liệt tổ liệt tông Chu gia thấy, là bà, một tay bà vì Chu gia mà diệt trừ Gia Cát Linh Ẩn.
Lúc Gia Cát Linh Ẩn thức dậy đã là sau giờ ngọ, nghĩ đến bệnh tình của Sở Kim Triêu, nàng liền tự trách mình ngủ quên. Nàng vội vàng ngồi dậy, mặc quần áo, lật đật đi tới tẩm cung của Sở Kim Triêu.
Nhìn thấy có một bóng người ở cửa, nàng bỗng nhiên dừng lại. Bóng dáng kia nàng nhận ra, là người đã lâu không xuất hiện, Sở Lăng Hiên. Hắn tới đây làm gì? Suy nghĩ một lát, vẫn là đi về phía trước.
Sở Lăng Hiên dựa vào khung cửa, ánh mắt hỗn loạn phức tạp, chính là nàng, lừa việc buôn bán của Lục vương phủ về Thất vương phủ, càng tức giận hơn là Hoàng thượng lại đem toàn quyền giao thương với các nước cho nàng, Lục vương phủ lại mất đi một phần lợi nhuận đáng kể.
“Nàng đến rồi? Nghỉ ngơi thêm một chút đi.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn hắn không nói gì, lập tức đi vào. Sở Kim Triêu đã dùng xong bữa trưa, đang ngủ trưa. Nàng đi vào, tự động xem nhẹ người đang dựa vào khung cửa bên ngoài kia.
Sở Lăng Hiên cũng không cam tâm làm người vô hình, hắn rốt cục nhịn không được, túm chặt lấy tay nàng, “Linh nhi, lâu như vậy không gặp, nàng không nhớ bản vương sao? Bản vương lại rất nhớ nàng.”
Gia Cát Linh Ẩn rút mạnh tay ra, hắn dùng sức quá mức cho nên trên cổ tay nàng đỏ hồng một mảng.
“Đưa ta xem.”
Gia Cát Linh Ẩn từng bước lui về phía sau, lạnh lùng nhìn hắn, “Sở Lăng Hiên, ngươi tới làm gì? Hoàng thượng có chỉ, chỉ cần ta và Công chúa Triêu Hoa ở trong này là được rồi, Lục vương gia muốn kháng chỉ hay sao?”
“Muốn kháng chỉ? Là phụ hoàng bảo ta tới đây.”
“ Hoàng thượng?”
“Sao vậy? Sợ sao? Yên tâm, bản vương sẽ không ở trước mặt phụ hoàng làm gì nàng đâu. Gia Cát Linh Ẩn, nàng thật đúng là thủ đoạn, ngay cả bản vương cũng suýt nữa bị lừa, nếu không phải bản vương cảm thấy được trong đó có manh mối thì ea rằng chẳng ai biết nàng chính là Đại tiểu thư Linh Thiên. Việc giao thương bên ngoài, nàng ôm một mình không sợ phỏng tay sao? Tất cả những điều nàng làm là vì Sở Lăng Thiên sao?”
“Chuyện đó có quan hệ gì tới ngươi? Sở Lăng Hiên, có trách thì trách ngươi không biết làm ăn, nếu không làm sao Hoàng thượng lại bỏ qua Lục vương phủ chứ? Khả năng không bằng người thì đừng nên oán người khác.”
“Bản vương thật đúng là xem thường nàng.” Sở Lăng Hiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bắn ra lửa, “Nhưng mà bản vương tuyệt đối không để ý, bởi vì những thứ này cuối cũng cũng sẽ thuộc về bản vương, kể cả nàng!”
“Lục vương gia, xin hãy tự trọng. Nơi này là tẩm cung của Hoàng thượng.”
Lúc này, cung nữ hầu hạ trong phòng vội vàng chạy ra, “Lục điện hạ, Thất vương phi, Hoàng thượng thức rồi, mời hai người vào.”
Hai người một trước một sau, vẻ mặt khôi phục lại bình thường.
Sở Kim Triêu được cung nữ đỡ ngồi dậy, Sở Lăng Hiên lập tức tiến lên lấy một cái gối để sau lưng ông, “Phụ hoàng, người thấy sao rồi?”
“Đỡ hơn rồi. Tam nha đầu, nghỉ ngơi tốt không? Nơi này có Lục ca con rồi, con đi nghỉ một lát đi, hai ngày nay con đã mệt lắm rồi.”
“Phụ hoàng, con không sao, con đã nghỉ ngơi rồi.”
“Các con đỡ ta ra ngoài một chút, ở trong phòng mãi cũng buồn, đứng lên đi lại mới tốt.”
Cung nữ lấy xiêm y tới, mặc vào cho Sở Kim Triêu, lại phủ thêm áo choàng thật dày cho ông, hai người một trái một phải dìu ông đi ra ngoài.
Tuy rằng ăn mặc rất dày, nhưng vừa ra khỏi cửa, Sở Kim Triêu vẫn không nhịn được run rẩy. Liên công công lập tức mang một cái bếp lò đến, đi theo bên cạnh.
Mấy người họ dạo quanh trong cung, nhìn sắc trời, không bao lâu nữa tuyết lại rơi. Ở dưới một tán mai vàng, Sở Kim Triêu bỗng nhiên dừng bước.
“Sắp đến tháng mười hai chưa?” Sở Kim Triêu đột nhiên hỏi.
“Hoàng thượng, hôm nay mới mùng tám tháng mười, còn hai tháng nữa mới tới.” Liên công công nói.
“Tháng mười hai sẽ cử hành Lục quốc đại điển, dựa theo quy định cũ thì Tam nha đầu cùng Thiên nhi không thể tham gia được nữa. Tam nha đầu, nhưng mà lần này trọng trách chọn người ta giao cho con, đến lúc đó con cùng Thiên nhi dẫn đội tới nước Nam Chiếu.”
Danh Sách Chương: