Lúc này, Tiêu Ôn tiến vào, bẩm báo Hoàng hậu: “Nương nương, Gia Cát tam tiểu thư bên ngoài cầu kiến.”
Hoàng hậu gật đầu, nói: “Đúng là một nha đầu hiểu biết rõ ràng, vẫn còn biết tiến cung tạ ơn. Mời nàng vào đi.”
“Dạ.”
Tiêu Ôn dẫn Gia Cát Linh Ẩn tiến vào. Gia Cát Linh Ẩn hành lễ với hoàng hậu: “Thần nữ thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, Tam nha đầu tiến cung vì chuyện gì?”
Gia Cát Linh Ẩn vẫn chưa đứng dậy, ngược lại làm một đại lễ với Hoàng hậu: “Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần nữ xin nương nương thu hồi ý chỉ.”
“Càn rỡ!” Hoàng hậu phẫn nộ quát: “Thật là vô cùng hoang đường, từ xưa đến nay, nào có ban ý chỉ rồi còn có thể thu hồi. Ngươi bỏ ý định này đi!”
Gia Cát Linh Ẩn nhíu nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Nếu Hoàng hậu nương nương nói như vậy, thần nữ sẽ không cưỡng cầu nữa, chỉ là, tuy rằng Hoàng hậu nương nương truyền ý chỉ, nhưng mà gả hay không gả là chuyện của thần nữ!”
“Ngươi nói cái gì?” Cơn giận của Hoàng hậu tăng cao: “Ngươi dám cãi ý chỉ của bản cung? Không sợ bản cung chém đầu ngươi?”
Gia Cát Linh Ẩn ngẩng đầu, trong mắt không hề sợ hãi, kiên định nói: “Cho dù nương nương chém đầu thần nữ, thần nữ cũng không gả! Gả cho người mình không yêu, còn không bằng chết tốt hơn!”
“Thật là tức chết bản cung!” Hoàng hậu nổi giận đùng đùng, nói: “Thiên nhi, sao con lại coi trọng một nha đầu không biết tốt xấu như vậy?”
Sở Lăng Thiên ngẩn người, nói: “Nhi thần chính là thích Linh nhi điểm này. Mẫu hậu, xin thu hồi ý chỉ. Con bị thương không phải là vì Tam tiểu thư mà là bởi vì Thương Y môn chủ.”
“Thương Y?” Hoàng hậu nghi hoặc nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Tam tiểu thư, vẫn là nàng nói đi.” Sở Lăng Thiên nói với Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn gật đầu: “Bẩm nương nương, bởi vì vết thương cũ của Thương Y môn chủ tái phát khiến hôn mê, dẫn tới nhiều kẻ thù đến trả thù, trong khi Thất điện hạ cùng những kẻ đó dây dưa đã đụng vào cây, cho nên…”
“Sau khi Thương Y tỉnh lại đã hết sức cảm kích nhi thần cùng Tam tiểu thư giúp đỡ, đồng ý về sau thế lực của Thanh Ngọc Môn tuỳ nhi thần cùng Tam tiểu thư điều động. Mẫu hậu, người nói cam kết này có đáng giá hay không?” Để dỗ dành Hoàng hậu, Sở Lăng Thiên không khỏi thêu dệt một ít lời nói dối.
Sắc mặt của Hoàng hậu rốt cuộc dịu xuống, nhưng trong mắt mang theo trách cứ, nhìn Sở Lăng Thiên: “Tại sao con không nói sớm? Gia Cát phu nhân kia vậy mà lại hại bản cung ra một quyết định hồ đồ như vậy.”
“Mẫu hậu, bây giờ có thể thu hồi ý chỉ không?” Nhìn thấy phản ứng của Hoàng hậu, trong lòng Sở Lăng Thiên thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Làm sao thu hồi? Ý chỉ đều đã truyền tới Lương phủ!” Hoàng hậu cau mày, trong mắt hiện ra do dự: “Gia Cát nha đầu à, chuyện này bản cung cũng chỉ có thể uất ức ngươi.”
“Nương nương, thần nữ tuyệt không uất ức.” Gia Cát Linh Ẩn chậm rãi nói: “Bởi vì thần nữ tuyệt đối sẽ không gả!”
“Ngươi, nha đầu này, sao bướng bỉnh như vậy!” Hoàng hậu vừa mới nguôi cơn tức giận, lại bắt đầu. Đây là không để cho mình ngừng sao?
“Mẫu hậu không phải cũng ngang ngạnh sao?” Ngoài điện vang lên giọng nói của một nam nhân, chỉ thấy Sở Lăng Dực vừa nói vừa tiến vào.
“Dực nhi, sao con lại tới đây?” Nhìn thấy Sở Lăng Dực, sắc mặt Hoàng hậu dịu đi một ít.
“Mẫu hậu, nhi thần là tới cảm tạ Tam tiểu thư, bởi vì một câu nói của Tam tiểu thư đã cứu nhi thần một mạng.” Sở Lăng Dực nói.
“Hả, chuyện gì đã xảy ra?”
“Mấy ngày trước đây, Tam tiểu thư nói trông tướng mạo nhi thần cho thấy phía đông có tai ương đổ máu. Nhi thần liền tìm một người tương tự mình, mang theo thị vệ đi thành Đông. Kết quả là trúng mai phục, toàn quân bị diệt! Nếu không phải Tam tiểu thư nhắc nhở, người trúng mai phục chính là nhi thần.”
“Là ai đã hạ thủ? Lại lớn mật như thế, dưới chân thiên tử mà dám động thủ?” Hoàng hậu tức giận hỏi.
“Mẫu hậu đừng tức giận, không phải bây giờ nhi thần yên lành đứng ở đây sao? May mà tất cả đều nhờ vào Tam tiểu thư.”
“Tam tiểu thư làm sao biết được ở phía đông có tai ương đổ máu?” Hoàng hậu nghi ngờ hỏi: “Tam tiểu thư có cấu kết với những kẻ đó hay không?”
“Bẩm Hoàng hậu, khi thần nữ ở bên ngoài đã đi theo một sư phụ ở chùa học qua một ít tướng thuật. Nếu thần nữ cấu kết cùng kẻ xấu thì cần gì phải nói cho Thái tử điện hạ chứ?” Gia Cát Linh Ẩn trả lời.
“À.” Hoàng hậu nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái: “Tam tiểu thư không phải là chó ngáp phải ruồi chứ? Vậy ngươi tính một quẻ cho bản cung đi.”
“Thần nữ nhìn sắc mặt của Hoàng hậu nương nương, chắc chắn mấy ngày này có chuyện vui.”
Hoàng hậu thầm giật mình trong lòng. Sau khi cách mấy tháng, tối hôm qua Hoàng thượng rốt cuộc lâm hạnh bà, hơn nữa, Hoàng thượng tới trễ đi sớm, ngay cả nha hoàn của Dịch Khôn cung cũng không biết. Vì thế, bà có chút tin lời nói của Sở Lăng Dực.
Sở Lăng Dực nhìn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt tiếc hận: “Nhi thần tính lấy danh nghĩa của thiên sư[1], triệu Tam tiểu thư vào phủ, không ngờ mẫu hậu đã tứ hôn cho Tam tiểu thư, thật sự là đáng tiếc.”
“Tại sao Dực nhi không nói sớm?” Hoàng hậu cau mày, liên quan tới an nguy của Sở Lăng Dực, chuyện này không thể không suy xét một chút.
“Mẫu hậu, tất cả chuyện này đều là vì Thừa tướng phu nhân nói lời gièm pha không đúng sự thật mới biến thành như hiện giờ, mẫu hậu cũng không nên tự trách. Thu hồi ý chỉ không thể được, mẫu hậu có thể đổi một tiểu thư cùng họ Gia Cát nhưng khác chi để xuất giá, không phải là vẹn cả đôi đường sao?” Sở Lăng Dực nói: “Tam tiểu thư xuất giá rồi, sau này nhi thần có việc sẽ không tiện mời nàng ấy giúp đỡ.”
Hoàng hậu đối với Gia Cát Linh Ẩn vốn không có ác ý, chỉ là bị tức đến mê muội nên mới hạ ý chỉ này. Hơn nữa, nữ tử có thể khiến cho Thương Y coi như bằng hữu, không thể so sánh với người bình thường. Với lại, hai lần trong yến hội trước, biểu hiện của Gia Cát Linh Ẩn rất phi phàm, thêm nữa, nàng đã cứu mạng của Sở Lăng Dực, nói không chừng sau này thật đúng là có thể giúp được việc lớn. Nghĩ thấy một cô nương tốt như vậy, bởi vì mình nhất thời buồn bực mà trả giá cả cuộc đời, Hoàng hậu liền hối hận không thôi: “Bản cung quả nhiên đã hồ đồ.”
“Mẫu hậu đừng tự trách.” Sở Lăng Thiên thừa cơ hội an ủi Hoàng hậu: “Nhi thần cũng đồng ý với biện pháp của Thái tử, tìm một chi khác của nhà Gia Các đưa qua, không lẽ Lương Thế Toàn dám đi kiểm chứng?”
“Được!” Hoàng hậu nặng nề gật đầu: “Liền làm như vậy đi.”
Hoàng hậu vẫy vẫy tay với Gia Cát Linh Ẩn: “Tam nha đầu, đến, đến bên cạnh bản cung. Bản cung dựa theo biện pháp ngươi nói, không có uống thuốc kia nữa, mấy ngày nay tinh thần đều tốt lên không ít. Cầm lấy cái này, coi như là bản cung cảm tạ ngươi.” Hoàng hậu gở xuống vòng ngọc trên tay mình, đưa cho Gia Cát Linh Ẩn.
“Nương nương, không công không thể hưởng lộc, thần nữ không dám nhận.” Gia Cát Linh Ẩn khiêm tốn nói.
“Bản cung cho ngươi.” Hoàng hậu kéo tay của Gia Cát Linh Ẩn, mang vào cho nàng.
“Cảm ơn nương nương ưu ái, thần nữ cung kính không bằng tuân lệnh. Thần nữ cả gan cầu một ân huệ cho Nhị tỷ, mong rằng nương nương có thể giúp đỡ.”
[1] Thiên sư là ông tổ của đạo giáo (do Trương Đạo Lăng thời Đông Hán lập nên), trong tiểu thuyết cổ đại, thiên sư có bản lĩnh cải tử hồi sinh, chữa bệnh cứu người, được dân chúng rất mực tôn kính- Nguồn dịch từ Baidu.