Mục lục
Gia Cát Linh Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng thượng, không có, thảo dân không có làm mấy chuyện xấu đó!” Vương Nhị liều mạng lắc đầu, hắn vốn là người thật thà, lần này là không chịu nổi cám dỗ mới làm chuyện này, nếu trên lưng gánh chừng đó tội danh, có chết mấy lần cũng không đủ.

“Không có làm?” Gia Cát Linh Ẩn vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn, “Mấy chuyện này là ngươi tự nói với ta mà. Ta nói không tin ngươi có thể thay ta làm tốt chuyện này, ngươi liền đem tất cả mọi chuyện xấu ngươi làm kể hết cho ta biết, muốn chứng minh ngươi có thể làm tốt thế nào! Sao mau quên như vậy chứ.”

“Thảo dân chưa từng gặp người, sao nói cho người được!” Vương Nhị lớn tiếng nói, vì không muốn gánh tội danh không đáng có này, hắn đã mất đi lý trí, trong lòng hốt hoảng, liền để lộ chân tướng.

“Ngươi chưa từng gặp ta, vậy ta làm sao sai bảo ngươi bắt mèo hoang? Ta làm sao kêu ngươi thả mèo vào Đạp Tuyết Cung? Sao ngươi lại biết ta muốn đuổi Thần phi nương nương ra khỏi chỗ này?”

Gia Cát Linh Ẩn hỏi dồn, hỏi đến Vương Nhị khiếp vía á khẩu, mồ hôi túa ra ròng ròng. Hắn bỗng nhiên dập đầu lia lịa với Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng tha mạng, thảo dân là nhận ngân lượng của người khác, cố ý đổ oan cho Thất vương phi. Xin Hoàng thượng tha mạng cho thảo dân.”

Sắc mặt Sở Kim Triêu vô cùng khó coi, chân tướng lại có thể như vậy, chuyện này không chút nào liên quan đến Tam nha đầu, “Là ai sai các ngươi làm vậy?”

“Thảo dân chỉ biết là một cô nương, cô nương ấy đeo mạng che mặt, thảo dân thấy không rõ diện mạo của người đó.”

Sở Kim Triêu thở dài: “Kéo bọn họ xuống, đánh mỗi người ba mươi trượng, đuổi ra khỏi cung!” Ba mươi trượng, không lấy được mạng của họ, cũng có thể cho họ một bài học.

Mấy người bị kéo đi, ở đại sảnh nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Thân thể Chu Tuyết Tranh run nhẹ, bất an nhìn Sở Kim Triêu.

Sở Kim Triêu trừng mắt nhìn lại nàng, sự tình đã quá rõ ràng, hết thảy đều do nàng an bài, từng bước thiết kế cái bẫy, cuốn Gia Cát Linh Ẩn vào, muốn mượn tay ông để đả kích Gia Cát Linh Ẩn. Rốt cục nàng có biết chuyện Chu quý phi sợ mèo hay không? Nếu biết, nữ nhân này cũng quá đáng sợ rồi, ngay cả tỷ tỷ ruột của mình cũng kéo vào, không, có lẽ nàng là tính kế đứa bé trong bụng Chu quý phi. Sở Kim Triêu cũng không chắc chắn chuyện này, cũng không muốn ác ý đo lường tâm tư người chung gối với mình. Ông nhìn Gia Cát Linh Ẩn, trong mắt tràn ngập áy náy, nàng là vô tội nhất, lại bị trừng phạt lớn nhất.

Sở Kim Triêu thở dài, nói: “Thần phi, nàng lập tức dọn ra khỏi Đạp Tuyết Cung, trẫm sẽ ban cho nàng một tẩm cung khác.”

“Phụ hoàng, Linh nhi vô tội lại chịu oan bị phạt nặng, người xem, chân nàng sưng hết lên rồi. Có phải Thần phi nương nương cũng nên bị phạt không?” Trách phạt nữ nhân của y, cứ như vậy mà qua chuyện ư?

Sở Kim Triêu bình tĩnh, “Thần phi hãm hại Thất vương phi, suýt nữa gây ra lỗi lớn, trẫm niệm tình nàng vi phạm lần đầu nên phạt nàng quỳ trong sân ba ngày ba đêm, xem như trừng phạt. Nếu còn có lần sau, trẫm tuyệt đối không tha!”

Chu Tuyết Tranh run rẩy, lí nhí nói: “Dạ, thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng.” Nàng thấy mây đen giăng đầy trời, dự là trời sắp mưa.

“Tam nha đầu, là trẫm hồ đồ, làm con chịu ấm ức.” Sở Kim Triêu ngượng ngùng nói, “Trẫm sẽ lệnh cho ngự y đến xem chân của con, con đừng ghi hận trẫm nhé!”

“Phụ hoàng, trong phủ nhi thần có đại phu giỏi y thuật rồi, không cần phiền đến phụ hoàng. Nếu phụ hoàng thực sự yêu thương Linh nhi, sẽ chưa hỏi rõ trắng đen thị phi liền trách phạt nàng. Phụ hoàng không đau lòng, nhưng nhi thần đau lòng. Linh nhi, đi thôi, ta đưa nàng về phủ.”

Gia Cát Linh Ẩn vừa mới đứng lên, đầu gối liền đau nhức, không khỏi ngồi khuỵu xuống. Sở Lăng Thiên cả kinh, nghĩ đến chân nàng không thể đi được, lập tức bế thốc nàng lên, không nói với Sở Kim Triêu câu nào, lập tức rời khỏi Đạp Tuyết Cung.

“Tiểu tử này!” Sở Kim Triêu thở phì phì nhìn theo bóng lưng y, “Đúng là tức chết trẫm! Lần này không biết sẽ lại làm mặt lạnh với trẫm bao lâu.”

“Hoàng thượng…” Chu Tuyết Tranh còn định biện minh, “Thần thiếp thật sự biết sai rồi, cũng không dám nữa…”

“Biết sai rồi thì mau đi quỳ đi! Ba ngày ba đêm, không được kém một khắc. Lập tức dọn đồ đạc, rời khỏi Đạp Tuyết Cung.” Sở Kim Triêu mặt lạnh tanh nói.

“Dạ, thần thiếp biết rồi.” Chu Tuyết Tranh yếu ớt nói.

Chu Tuyết Tranh cắn chặt răng, trận này, nàng cứ vậy mà thua, thua hoàn toàn triệt để, thua vô cùng thê thảm. Gia Cát Linh Ẩn quỳ ba ngày ba đêm, nàng nghĩ mình đã thắng, không ngờ lại bị phạt, còn bị ép dọn khỏi Đạp Tuyết Cung. Nàng cười chua chát, đúng là vừa ra tay đã bất lợi, vừa giao đấu đã thua. Nhưng mà nàng đã hy sinh cả đời mình, nếu quyết tâm đi trên con đường này, sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, Gia Cát Linh Ẩn, đời còn dài, vậy xem xem, hai chúng ta, ai là người cười đến cuối cùng, người cuối cùng sánh đôi bên Thiên ca ca rốt cục là ai.

Chu Tuyết Tranh đứng lên, nói với Liên Nhi: “Dọn đồ đạc, rời khỏi Đạp Tuyết Cung.”

“Dạ, nương nương.” Liên nhi đáp, nhanh nhảu thông báo với những người khác chuẩn bị dọn đồ.

Trên xe ngựa quay về Thất vương phủ, Sở Lăng Thiên xem xét thương thế của Gia Cát Linh Ẩn, hai chân nàng vừa đỏ vừa sưng, đầu gối cũng rách da, dính vào y phục chỗ gối, đau đến nàng nghiến răng.

Sở Lăng Thiên ôm chặt nàng vào lòng, từ trong mắt đau đến trong lòng, y không ngừng tự trách mình.

“Thất gia, đừng như vậy.” Gia Cát Linh Ẩn hiểu được lòng y, vỗ nhẹ lên gương mặt y, “Chỉ là vết thương nhỏ, đừng lo, qua vài ngày sẽ khỏi mà.”

“Linh nhi, lòng ta đau quá.” Mắt y rưng rưng, hận không thể đau thay nàng, “Ta không đi đâu nữa cả, cứ ở mãi bên cạnh bảo vệ nàng.”

“Ngốc ạ, cho dù chàng bên cạnh ta thời thời khắc khắc, mệnh lệnh của Hoàng thượng, ai dám cãi lại chứ. Vả lại, chút vết thương nhỏ mà thôi, không sao hết, không cần lo lắng.” Lúc này, trời nổi sấm chớp, Gia Cát Linh Ẩn không tự chủ được giật bắn người.

Sở Lăng Thiên siết chặt nàng hơn, “Linh nhi, đừng sợ.”

Gia Cát Linh Ẩn cười, “Sắp mưa rồi, mưa xuân rả rích, rơi sẽ không tạnh. Ta nghĩ Thần phi nương nương dầm trong mưa ba ngày ba đêm, nhất định rất thích nhỉ?”

“Đó là ả nên được.” Trong mắt Sở Lăng Thiên phát ra lạnh lẽo, “Cuối cùng phụ hoàng vẫn cố kỵ Chu gia, đúng là hời cho ả.”

“Hoàng thượng cũng thương chàng mà, ông trừng phạt ta, cũng chỉ muốn kéo dài thời gian. Lúc cho rằng chuyện này do ta làm, cũng không phạt nặng ta. Chàng không cần bực bội với ông, giữa phụ tử, không nên có ân oán.”

“Ta biết rồi.” Sở Lăng Thiên hôn chụt lên trán nàng, lúc này, nàng vẫn luôn suy nghĩ cho y, y không biết bản thân phải làm thế nào, mới có thể không để nàng bị thương tổn.

“Thất gia, yên tâm đi.” Nàng nắm tay y, thật chặt, “Ta đã sống qua một đời, có kinh nghiệm ba kiếp, chỉ với các nàng, chẳng đấu lại ta đâu, không cần lo lắng cho ta.”

“Ta càng ngày càng cảm thấy, cưới về được một người quái lạ.”

“Vậy chàng hưu ta là được mà.”

“Không cần, cho dù nàng quái bao nhiêu, ta cùng muốn ở bên nàng, đời đời kiếp kiếp.”

Trở lại vương phủ, bộ dạng của Gia Cát Linh Ẩn làm Mộc Tê và Tiểu Điệp thất kinh. Sở Lăng Thiên lập tức bảo đại phu của Thất vương phủ đến chữa thương cho nàng, cũng may chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần bôi thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi. Vì không muốn đụng đến vết thương của nàng, Sở Lăng Thiên tự giác ngủ một mình trên sạp.

Sau đó, mỗi ngày buổi sáng Sở Lăng Thiên ở trong quân huấn luyện binh sĩ, buổi tối dù trễ thế nào, cũng phải trở về phủ, chỉ cần nhìn nàng một chút, thì y cũng an tâm.

Không tới mấy ngày, thương thế của Gia Cát Linh Ẩn hoàn toàn khỏi hẳn. Ngụy Thành lại sai người đưa tin đến, mấy huynh đệ Tiêu gia đã trở về. Ngón tay thon dài của Gia Cát Linh Ẩn gõ nhịp trên bàn, người của Tiêu gia về, nhất định sẽ có hành động mới. Không nằm ngoài dự đoán của nàng, lúc bấy giờ, Tiêu Lương đang ở Lục vương phủ, cùng uống trà với Sở Lăng Hiên.

“Lục điện hạ, người xem, Hoàng thượng có ý định khôi phục chức quan của ta không?” Giáng xuống hai cấp, Tiêu Lương vẫn canh cánh trong lòng, nằm mơ cũng muốn khôi phục lại chức quan cũ.

Sở Lăng Hiên lắc đầu: “Gần đây, phụ hoàng bận rộn nhiều việc, chỉ sợ không có thời gian nghĩ đến chuyện của ngươi. Ngươi tuyệt đối không thể trực tiếp đến tìm phụ hoàng cầu xin, như vậy người chỉ thấy rất phiền, vẫn là thông qua cách khác thử xem.”

“Lão thần ngu muội, xin Lục điện hạ chỉ điểm.”

“Ngươi ngẫm lại xem ban đầu Tiêu gia là như thế nào tiến vào đường quan, là dựa vào tài lực của Tiêu gia. Những năm gần đây, Tiêu gia cũng vì triều đình cung cấp không ít ngân lượng và quân lương. Tài lực, mới là gốc rễ của Tiêu gia. Chi bằng Tiêu đại nhân đề nghị với Hoàng thượng, quyên một số quân lương cho quân đội, nói không chừng người cao hứng, sẽ khôi phục lại chức vị cho ngươi.”

“Lục điện hạ cảm thấy quyên bao nhiêu mới thích hợp?”

“Không thể ít hơn năm mươi vạn lượng.”

Nghe vậy, Tiêu Lương ra vẻ khó xử, hình như có lời gì khó nói.

Sở Lăng Hiên khinh thường cười cười: “Của cải mấy đời của Tiêu gia, lại liên quan đến nhiều việc kinh doanh như vậy, không lẽ chút ngân lượng cũng không lấy ra được chứ?”

Tiêu Lương thở dài, lắc đầu: “Điện hạ có điều không biết, hiện giờ không còn như trước nữa. Đặc biệt là sau khi cửa hiệu Linh Thiên xuất hiện, việc làm ăn càng lúc càng không tốt. Ngành nghề của cửa hiệu Linh Thiên càng ngày càng nhiều, hơn nữa chỗ nào cũng có, làm cho người cùng nghề không còn đường để đi. Từ sau khi Linh Thiên mở cửa, việc làm ăn của Tiêu gia càng lúc càng thu hẹp, hai tháng gần đây, không lời mà còn lỗ, cứ thế mãi, chắc sẽ không chịu nổi.”

“Linh Thiên?” Sở Lăng Hiên cũng có nghe qua, “Rốt cục từ đâu đến? Có từng đi dò la chưa?”

“Chủ của Linh Thiên rất thần bí, còn chưa từng gặp qua hắn, ngay cả Hoàng thượng triệu kiến, hắn cũng từ chối. Việc buôn bán thường ngày đều do một người trẻ tuổi quán xuyến. Lão thần chỉ biết là cửa hiệu Linh Thiên và Thanh Ngọc Môn có quan hệ chặt chẽ, những chuyện khác biết được rất ít.”

“Chẳng lẽ là chuyện làm ăn của Thanh Ngọc Môn?”

“Vậy thì không phải, Thanh Ngọc Môn chưa từng buôn bán. Lão thần đoán là chủ của Linh Thiên và môn chủ của Thanh Ngọc Môn có giao tình sâu đậm.”

“Có giao tình sâu đậm với Thương Y?” Sở Lăng Hiên nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể nghĩ ra Sở Lăng Thiên, nhưng Sở Lăng Thiên có tiền trang, hoàn toàn không cần làm ăn buôn bán khác, hơn nữa y cũng không cần thiết phải giả bộ thần bí như vậy. Hắn nhíu mày, bỏ chuyện này qua một bên, “Mặc kệ thế nào, Tiêu gia phải có được sự tín nhiệm của Hoàng thượng lần nữa, chắc chắn phải trả một cái giá lớn mới được.”

“Lão thần đã hiểu.” Tiêu Lương nói, vì để giữ vững địa vị của Tiêu gia, ông chỉ có thể cắn răng xuất ra năm mươi vạn lượng này, nhưng số bạc này, ông bỏ ra vô cùng không cam lòng, ông thoáng nghĩ, chỗ bạc này vẫn là để cho cửa hiệu Linh Thiên xuất ra giúp ông thì tốt hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK