Một khâu của nghi thức tế thiên là mọi người nhảy múa quanh đống lửa, mời Hỏa thần xuống. Gia Cát Linh Ẩn đứng xa xa xem người khác nhảy múa.
Trương hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh ẩn, nghĩ thầm nha đầu thối này thật đúng là cẩn thận. Bà lặng lẽ tiến đến bên người Liên Mộ Vân: “Mộ Vân, con đi mời Gia Cát Linh Ẩn tới gần lửa đi.”
Liên Mộ Vân gật đầu, đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn: “Biểu tẩu, chúng ta cùng nhảy đi! Theo cách nói của người Đông Lan thì nhảy múa quanh đống lửa có thể trừ đi tà khí trên người.”
“Hả? Còn có cách nói như vậy sao?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, “Nhưng ta không biết nhảy.”
“Không sao, ta dạy cho tẩu!”
“Vậy làm phiền công chúa.”
“Linh nhi!” Sở Lăng Thiên kéo tay nàng, “Ta cùng nhảy với nàng.”
“Biểu ca, đây là điệu nhảy của nữ nhân, huynh tới làm gì?” Liên Mộ Vân cười nói, “Đợi muội dạy cho biểu tẩu, rồi biểu tẩu sẽ dạy lại cho huynh!” Nếu có biểu ca thì nhất định sẽ cứu được nàng ta a, nhất định phải tách huynh ấy ra.
“Không sao đâu.” Gia Cát Linh Ẩn vỗ vỗ tay Sở Lăng Thiên, y không biết nàng đã tráo đổi lễ phục rồi. Xiêm y vốn thuộc về nàng giờ phút này đang mặc trên người Liên Mộ Vân.
Nhìn thấy Sở Lăng Thiên không đi cùng, Liên Mộ Vân rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ánh mắt của y vẫn theo sát bên cạnh nữ nhân kia.
Ánh mắt Liên Mộ Vân ảm đạm một chút, đáy mắt nhất thời hiện lên vẻ hung ác. Gia Cát Linh Ẩn, để ta nhớ kỹ bộ dạng hiện tại của ngươi, bởi vì chỉ lát nữa thôi khuôn mặt xinh đẹp vô song này của ngươi sẽ còn xấu xí hơn hơn cả quỷ.
Thấy Liên Mộ Vân tiến vào, mọi người liền nhường đường cho nàng, nàng kéo Gia Cát Linh Ẩn đến gần chỗ đống lửa.
Trong lúc mọi người đang vui cười chỉ nghe oành một tiếng, một người bị lửa bắt lên người, nhanh chóng trở thành bó đuốc sống, người nọ không ngừng la hét á á á.
Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, người bị cháy không ngừng lăn lộn trên đất, có ý muốn dập tắt lửa trên người. Sắc mặt Sở Lăng Thiên sa sầm, phóng tới đám đông, nhìn vào bên trong, ánh mắt cấp tốc tìm kiếm bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn.
“Thất gia, ta ở đây!” Gia Cát Linh Ẩn bước đến bên cạnh y, “Ta không sao!”
Sở Lăng Thiên thở ra nhẹ nhõm: “Nha đầu ngốc, làm ta sợ muốn chết!”
Bên ngoài đám người, Trương hoàng hậu không nhanh không chậm nhấp ngụm trà: “Ai da, các ngươi còn đứng đó làm gì? Nhanh đi múc nước đi! Còn nữa, mau tới xem sao lại thế? Có người bị cháy!” Trương hoàng hậu cười lạnh, chờ cho nước tới thì Gia Cát Linh Ẩn cũng mất mạng rồi. Tiểu nha đầu, đây là kết cục của việc tổn thương Mộ Vân, thật sự là quá nhẹ nhàng cho ngươi!
Trương hoàng hậu đang đắc ý, chỉ nghe người bên trong đều hô công chúa. Bà nhất thời có dự cảm không rõ ràng, bà vội vàng chạy tới chỗ đám người, giữ chặt một cung nữ, “Rốt cuộc là ai bị cháy?”
“Nương nương, là… là…” Trong lòng cung nữ run sợ nói, “Là công chúa.”
“Là công chúa hay là Thất vương phi?” Trương hoàng hậu không tin hỏi lại.
“Là công chúa!”
“Cái gì?” Hoàng hậu đẩy đám người ra, chỉ thấy một người bị cháy sạch đến hoàn toàn thay đổi đang nằm trên đất, làn da trên người bị thiêu trụi, máu thịt bên trong lộ ra ngoài. Cũng may mọi người hành động nhanh nhẹn, nếu không Liên Mộ Vân đã sớm mất mạng! Nhìn thấy bộ dạng của Liên Mộ Vân, Trương hoàng hậu điên cuồng gào lên: “Mộ Vân! Mộ Vân! Sao con lại biến thành như vậy? Mau truyền thái y! Ngự y ở đâu?”
Bốn năm ngự y vội vàng đỡ Liên Mộ Vân lên. Nhìn bộ dáng của nàng, cho dù cứu sống cũng sẽ biến thành người khác. Trương hoàng hậu theo sau, không để ý hình tượng mà chạy, bà không còn quan tâm xem Gia Cát Linh Ẩn thế nào, cứu sống Mộ Vân mới là điều quan trọng nhất hiện giờ!
Trong mắt Sở Lăng Thiên còn chút kinh hãi, y kéo tay Gia Cát Linh Ẩn. Trong khoảnh khắc vừa rồi y nghĩ người bị cháy là Gia Cát Linh Ẩn, giọng của y khàn đi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Lễ phục của ta thực sự có vấn đề.” Gia Cát Linh Ẩn kéo Sở Lăng Thiên qua một bên, đem chuyện đổi lễ phục nói cho y biết, “Ta chỉ nghĩ rằng không nên mặc bộ lễ phục kia, không nghĩ tới lại là như vậy!” Nghĩ lại Gia Cát Linh Ẩn cũng có chút sợ, “Trương hoàng hậu ra tay cũng độc ác thật.”
Ánh mắt Sở Lăng Thiên ngưng tụ lãnh ý: “Bà ta muốn lấy mạng của nàng mà, còn tàn nhẫn như vậy.” Lòng y nhói lên đau đớn, Trương hoàng hậu, Liên Mộ Vân bị cháy thành như vậy cũng không đủ để bù lại sai lầm của bà!
Bởi vì Liên Mộ Vân gặp phải chuyện thảm thương nên nghi lễ tế thiên không cách nào tiếp tục được. Công chúa bị thương khiến lòng người hoảng sợ, tất cả cung nữ, nô tài tham gia nghi lễ tế thiên đều hoảng sợ bất an, rất sợ vì chính mình không làm tốt nên gây ra hậu quả như vậy.
Trong phòng Liên Mộ Vân, Trương hoàng hậu không ngừng lau nước mắt, vẻ mặt của mỗi ngự y đều vô cùng nghiêm trọng.
“Công chúa thế nào rồi?” Liên Thương Hải lo lắng hỏi.
“Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa kinh hãi quá độ nên vẫn còn hôn mê. Công chúa bị bỏng đến hai phần ba, đặc biệt là ở trên mặt, sẽ không thể khôi phục lại bộ dạng như trước kia được.” Ngự y cẩn thận trả lời, sợ chọc giận Liên Thương Hải.
“Đồ vô dụng!” Trương hoàng hậu lớn tiếng quát, “Các ngươi nếu không chữa khỏi được cho công chúa bản cung sẽ lấy đầu của các ngươi! Có nghe thấy không! Đem công chúa nguyên vẹn trả lại cho bản cung, nếu không hãy mang đầu tới gặp bản cung!”
“Hoàng hậu nương nương, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức!”
“Hết sức? Điều bản cung muốn không phải là hết sức mà là nhất định phải chữa khỏi cho công chúa!”
“Được rồi, đừng làm ồn nữa!” Liên Thương Hải liếc mắt nhìn Trương hoàng hậu một cái, rồi nhìn các ngự y đang run rẩy quỳ trên mặt đất, nói, “Các ngươi nhất định phải hết sức chữa trị, chữa được đến mức nào thì làm tới mức ấy. Người đâu, đi kiểm tra xem nguyên nhân cháy là gì!”
Trương hoàng hậu lau nước mắt, trong mắt hiện lên một tia âm lãnh. Bà không biết hiện giờ Gia Cát Linh Ẩn như thế nào, vì sao người cháy là Mộ Vân mà không phải là ả? Chẳng lẽ có người đưa nhầm lễ phục?
Lúc này, Sở Lăng Thiên cùng Gia Cát Linh Ẩn đi vào tẩm cung của Liên Mộ Vân, lúc này Gia Cát Linh Ẩn nhất định muốn tới xem thử, nếu không, làm sao có thể đả kích được Trương hoàng hậu chứ?
“Cữu cữu, cữu mẫu, biểu muội thế nào rồi?” Sở Lăng Thiên thân thiết hỏi, “Sao tự nhiên lại bị cháy?”
“Đang điều tra.” Liên Thương Hải thở dài, nhìn thấy bộ dáng của Liên Mộ Vân liền đau lòng.
Trương hoàng hậu nhìn Gia Cát Linh Ẩn không chút tổn hại gì trong lòng nhất thời phẫn nộ không thôi, nhưng lại không dám bộc phát ra. Trong lòng bà đoán nhất định là có người mang nhầm lễ phục, chứ hoàn toàn không biết là việc làm của Gia Cát Linh Ẩn. Bà trút hết chuyện Liên Mộ Vân bị thương lên người Gia Cát Linh Ẩn.
“Thất vương phi, lúc ấy con ở cùng một chỗ với Mộ Vân, vì sao nó bị cháy, hẳn con là người biết rõ nhất!” Trương hoàng hậu chậm rãi nói, “Con ở cùng với nó, nó bị thương nghiêm trọng như thế, con lại không tổn hại một sợi tóc nào khiến bản cung không thể không hoài nghi con, con đã làm gì với Mộ Vân.”
“Nàng nói bậy bạ gì vậy?” Liên Thương Hải tức giận nói,”Linh nhi, Hoàng hậu đau quá lòng, con không cần để trong lòng.”
“Con hiểu, cữu cữu.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, “Cữu mẫu nghi ngờ là chuyện thường tình. Nhưng mà, lúc ấy tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, công chúa đột nhiên bị cháy, thật sự không có liên quan gì đến con.”
“Hừ, ngụy biện!”
Thời gian qua mấy nén hương, những người đi điều tra rất nhanh đã có tin tức, nói tất cả mọi người đều nhìn thấy là y phục của công chúa bị bén lửa, hơn nữa lại cháy rất nhanh, liền lan ra toàn thân.
Trương hoàng hậu cả kinh, quả nhiên là y phục có vấn đề.
Nghe bẩm báo xong, Liên Thương Hải lập tức sai người gọi người của ti y cục đến. Ánh mắt Trương hoàng hậu bất an nhìn xung quanh, người của ti y cục đến có thể nói ra chuyện bà muốn mưu hại Gia Cát Linh Ẩn hay không. Trong mắt bà hiện lên một tia giảo hoạt: “Hoàng thượng, nơi này giao cho thần thiếp đi, người bận thì cứ đi trước, thần thiếp sẽ cho người bẩm báo lại với người.”
“Ừ, cũng được.” Liên Thương Hải gật đầu, “Có tin tức gì phải nói với trẫm trước tiên.”
“Dạ, thần thiếp tuân mệnh.”
Hai canh giờ sau, Liên Thương Hải nhận được tin đã điều tra ra được là Gia Cát Linh Ẩn động tay động chân trên lễ phục của Liên Mộ Vân nên mới gây ra bi kịch này. Liên Thương Hải tức giận sai người đi gọi Sở Lăng Thiên và Gia Cát Linh Ẩn đến. Nghe vậy Thái thượng hoàng cũng chạy tới đây, ông thực thích đứa cháu dâu này nên không thể để cho Liên Thương Hải trừng phạt nàng.
“Thương Hải, trước tiên con phải điều tra rõ ràng mọi chuyện đã, không thể để Linh nhi bị oan được, nó không phải là người như vậy.” Thái thượng hoàng nói.
“Phụ hoàng, đã điều tra rõ ràng rồi, nếu không con cũng sẽ không mạo muội triệu nó đến đây!” Sắc mặt Liên Thương Hải âm trầm. Ông đối với Gia Cát Linh Ẩn có một loại tình cảm phức tạp, ông khâm phục nàng quả cảm, tài nghệ cao siêu, nhưng lại căm ghét nàng. Tuy rằng ở Lục Quốc Đại Điển, Liên Mộ Vân muốn hại nàng nhưng trong lòng ông vẫn luôn bảo vệ nữ nhi của mình. Nếu lần này đúng là nàng hạ thủ thì chính là khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của ông.
“Sao ta lại có cảm giác Linh nhi không phải là người bụng dạ độc ác như vậy.” Thái thượng hoàng biện bạch, “Trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
“Phụ hoàng, ở Lục Quốc Đại Điển là nó hại Mộ Vân, còn có chuyện gì nó làm không được nữa chứ.” Trương hoàng hậu không vui nói, “Mộ Vân là cháu gái của người, sao người có thể nguyện tin tưởng một nữ nhân không có quan hệ gì với mình cùng không tin tưởng Mộ Vân chứ?”
“Ai nói nó không có quan hệ gì với ta?” Thái thượng hoàng tức giận nói, “Hoàng hậu, ngươi là người đứng đầu hậu cung lại nói ra những lời như vậy sao gọi là mẫu nghi thiên hạ?”
Trương hoàng hậu không phục nhìn Thái Thượng hoàng, ngậm miệng lại.
“Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thất điện hạ cùng Thất vương phi tới rồi.”
“Mau truyền!”
Đi vào trong điện của Liên Thương Hải, sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn không đổi, trấn định tự nhiên. Nàng nhìn về phía Trương hoàng hậu, Trương hoàng hậu làm chuyện xấu lại đi cáo trạng trước, chỉ trích nàng là hung thủ hại Liên Mộ Vân, đúng lúc nàng cũng không muốn cho qua mọi chuyện như vậy.
Vẻ mặt Liên Thương Hải uy nghiêm, sắc mặt trầm trọng nhìn Gia Cát Linh Ẩn. Nếu là nữ tử bình thường nhìn thấy vẻ mặt của ông như vậy sẽ sợ tới mức lạnh run người rồi, giờ phút này ngay cả hoàng hậu cũng không dám mở miệng. Gia Cát Linh Ẩn đón nhận ánh mắt của ông, trong mắt nàng không hề sợ hãi, khí thế cũng không hề thua kém ông nửa phần.
“Thất vương phi, chuyện Mộ Vân bị lửa thiêu, ngươi hãy cho trẫm một lời giải thích.” Liên Thương Hải âm trầm nói.
“Chuyện này không có liên quan gì đến con thì làm sao con giải thích cho bệ hạ được? Không lẽ muốn con bịa chuyện ra sao? Vậy thì đúng là có phần khó khăn.” Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn không kiêu ngạo, không siểm nịnh.