“Mẹ, mẹ khỏe hơn chút nào không?” Gia Cát Linh Ẩn xách giỏ, cười sảng lãng bước vào.
“Ngươi đến làm gì?” Ánh mắt Đại phu nhân hung ác như lang sói, sáng quắc nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười, “Mẹ bị thương nghiêm trọng như vậy, làm con mà không đến thăm thì có vẻ quá bất hiếu. Mẹ vì cứu con đã quỳ một đêm ở từ đường, đại ân đại đức của mẹ, con nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ.”
“Hừ! Khỏi ở chỗ này mèo khóc chuột đi, ta chưa bao giờ nghĩ, tuổi ngươi còn nhỏ, mà lòng dạ lại độc ác như thế!” Đại phu nhân phẫn hận nói.
“Mẹ, con nghĩ mẹ nhầm gì rồi, con là chuột, còn mẹ là mèo mới đúng, nếu nói lòng dạ độc ác, con gái nào sánh kịp với mẹ chứ.”
“Ngươi giống hệt con mẹ đã chết của ngươi, nhanh mồm nhanh miệng, một ngày nào đó coi chừng cắn vào đầu lưỡi của chính mình đó!” Đại phu nhân thở hổn hển nói, “Ngươi đừng nghĩ ngươi đã thắng rồi nhé, sau lưng Hồng Nhan còn có Tiêu gia, ngươi thì có gì?”
“Mẹ, con gái vẫn luôn xem đại tỷ là chị ruột mà.” Vẻ mặt của Gia Cát Linh Ẩn ra chiều vô tội, “Lục Quốc Đại Điển sắp bắt đầu rồi, nữ nhi vốn đang định van xin phụ thân, để cho đại tỷ tham gia Lục Quốc Đại Điển.”
“Ngươi có lòng tốt vậy sao?” Đại phu nhân hí mắt, cảnh giác nhìn Gia Cát Linh Ẩn, giống như Gia Cát Linh Ẩn đang có âm cực kỳ động trời nào đó.
“Con đương nhiên không có lòng tốt như vậy!” Ánh mắt của Gia Cát Linh Ẩn đột nhiên âm u lạnh lẽo, “Đến lúc đó mẹ sẽ biết, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, nữ nhi cáo lui.”
“Tiểu tiện nhân, đừng mơ mà thương tổn được Hồng Nhan!” Đại phu nhân quát về phía bóng lưng của Gia Cát Linh Ẩn, hơi dùng sức một chút, vết thương trên mông lại nứt toạc ra, nhất thời đau đến nỗi bà nghiến răng trèo trẹo.
Gia Cát Linh Ẩn đứng lại, tươi cười, thầm nghĩ muốn biết thương tổn thế nào, các người từ từ chờ xem. Gia Cát Linh Ẩn đang đi về phía thư phòng của Gia Cát Chiêm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Tứ di nương: “Tam tiểu thư xin dừng bước.”
“Tứ di nương, tìm con có chuyện à?”
“Tam tiểu thư, có thể đến phòng ta nói chuyện không?”
“Ừm.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu, cùng Tứ di nương đi đến phòng bà.
Tứ di nương nháy mắt với Như Nguyệt và Như Sương, hai tỷ muội họ một người bưng trà một kẻ bưng điểm tâm đến, đặt trước mặt Gia Cát Linh Ẩn: “Tam tỷ, mời uống trà.”
Gia Cát Linh Ẩn uống ngụm trà, đặt xuống, nói: “Tứ di nương có chuyện gì cứ nói đi.”
“Chuyện này…” Tứ di nương dừng một chút, “Hiện tại Tam tiểu thư là Huyền Quân cao quý, lại thân cận với Thất điện hạ, nên Tứ di nương muốn cầu xin con, xem như nể mặt của ta, dẫn dắt Như Nguyệt và Như Sương, nói thế nào, hai đứa cũng là muội muội con.”
Gia Cát Linh Ẩn lộ vẻ khó xử: “Tứ di nương có điều không biết, chức Huyền Quân của Linh nhi chỉ là Hoàng thượng nhất thời vui vẻ nên phong tặng, Hoàng thượng không vui thì bất cứ lúc nào cũng có thể lột bỏ phong hiệu này. Mặc dù con thân cận với Thất gia, nhưng vẫn chưa thành thân, Linh nhi không biết bây giờ phải dẫn dắt hai muội muội thế nào.”
“Tam tiểu thư khiêm tốn quá.” Tứ di nương cười theo, “Tứ di nương chỉ muốn cầu xin ngày nào đó Tam tiểu thư được làm phi của Thất điện hạ, có thể nạp hai chị em Như Nguyệt và Như Sương làm thiếp, cùng nhau phụng bồi Thất điện hạ.”
“Tứ di nương.” Sắc mặt Gia Cát Linh Ẩn nháy mắt sa sầm, dám có ý định đụng đến Sở Lăng Thiên, chính là đang khiêu chiến với giới hạn cuối cùng của nàng, “Mỗi người đều có duyên phận của chính mình. Hôn sự đương nhiên do cha mẹ làm chủ, người là tỷ tỷ không tiện nhúng tay vào. Vả lại, có cưới hay không là do Thất vương gia, không phải do ta. Trượng phu của ta, chỉ được phép có một nữ nhân là ta!”
“Tam tiểu thư bớt giận!” Cảm nhận được cơn giận của Gia Cát Linh Ẩn, Tứ di nương lập tức nói, “Ta chỉ là nói vậy mà thôi.”
“Tứ di nương cũng đừng nói ta không để ý đến tình cảm chị em, Lục Quốc Đại Điển, nếu có cơ hội, ta sẽ cầu xin với Hoàng hậu, tranh thủ để cho Như Nguyệt và Như Sương cùng tham gia, nương nương có thể đồng ý hay không, còn phải xem vận may của hai muội ấy, còn về phần có thu hoạch được gì không, thì phải xem tạo hóa của chính hai người.”
“Được vậy tốt quá!” Tứ di nương lập tức vui vẻ ra mặt, “Đa tạ Tam tiểu thư.”
“Tứ di nương khách sáo rồi, bên chỗ Đại phu nhân, làm phiền Tứ di nương chiếu cố nhiều hơn.”
“Yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt tỷ ấy.” Tứ di nương nói sâu xa.
Đi ra, Gia Cát Linh Ẩn lại đến thư phòng của Gia Cát Chiêm.
Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Chiêm lập tức đứng lên, quan tâm hỏi han: “Linh nhi đi đâu vậy? Phụ thân vẫn còn lo lắng đây, chuyện hôm nay ta đều nghe nói cả rồi, may mà Linh nhi thông minh ứng phó, mới không để kẻ gian thực hiện được.”
“Nữ nhi ra ngoài đi dạo cùng Thất vương gia, làm cho phụ thân lo lắng rồi.” Gia Cát Linh Ẩn ngừng một chút, “Phụ thân, Lục Quốc Đại Điển sắp tới rồi, nữ nhi muốn cầu xin với phụ thân, đừng cấm cửa tỷ tỷ nữa, nếu tốt số, nói không chừng cả tỷ tỷ và Linh nhi đều có thể tham gia Lục Quốc Đại Điển.”
“Con còn cầu xin cho nó.” Nhớ đến Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Chiêm có hơi bực bội, “Nhưng nếu Linh nhi đã nói vậy, cha sẽ giải trừ lệnh cấm cho nó.”
Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, cho dù nàng không nói, Gia Cát Chiêm nhất định cũng sẽ để cho Gia Cát Hồng Nhan tham gia, nàng chỉ là biết thời thế mà thôi, “Đại tỷ chỉ là nhất thời hồ đồ, phụ thân đừng giận tỷ ấy nữa. Có thể cùng tham gia Lục Quốc Đại Điển với đại tỷ, tỷ ấy có thể chỉ bảo con nhiều hơn, tỷ muội đồng lòng, lợi ích nhất định rất nhiều.”
“Vẫn là Linh nhi hiểu chuyện.” Gia Cát Chiêm gật gù, hài lòng nói.
Trong phòng Tứ di nương, Như Sương khó hiểu hỏi mẹ mình: “Mẹ, vì sao chúng ta phải thỏa hiệp với Gia Cát Linh Ẩn? Hiện giờ mẹ quản lý hết mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, ngay cả chìa khóa của phòng thu chi cũng ở trong tay mẹ, phải là nó đến cầu xin mẹ mới đúng chứ?”
“Con thì biết cái gì?” Tứ di nương liếc Như Sương trắng mắt, “Tâm cơ của ba mẹ con chúng ta cộng lại cũng không nhiều bằng nó. Trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, tụi con cho rằng đều là ngẫu nhiên sao? Hiện giờ nó được phong làm Huyền Quân, là tâm phúc trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, lão gia đã nâng chi phí sinh hoạt của nó bằng với Đại tiểu thư. Thoạt nhìn cứ tưởng trong phủ này là thiên hạ của đại phòng, thực ra thì gió đã bắt đầu đổi hướng rồi. Thân cận với Gia Cát Linh Ẩn không có sai đâu. Trừ phi có thể lật đổ nó hoàn toàn, còn không thì đừng hành động nông nổi.”
Như Nguyệt và Như Sương bốn mắt nhìn nhau, trong lòng các nàng đều cảm thấy Tứ di nương đúng là thần hồn nát thần tính.
Ban đêm đầu thu, không oi bức như ngày hè, trong Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn ngồi trước cửa sổ, cơn gió nhẹ từ từ thổi vào. Gia Cát Linh Ẩn đang vẽ tranh trên án, trong mắt đong đầy ý cười ấm áp. Một lát sau, nàng giơ thứ trong tay lên, là một bức họa, khuôn mặt Sở Lăng Thiên sống động trên giấy. Trên giấy, khóe miệng của người nọ đang phát ra nụ cười xấu xa, làm Gia Cát Linh Ẩn cười đến nheo mắt.
Thị lực của Kinh Phong vô cùng tốt, mặc dù cách rất xa, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra người trong bức họa là Sở Lăng Thiên, trong lòng không khỏi reo mừng vì chủ tử! Rồi lại không nén được thở dài, một nữ tử có trái tim yếu đuối như thế, tại sao khi bắt tay làm việc gì lại ngoan độc đến vậy!
Thời gian trôi vùn vụt, ngày mai chính là ngày thành thân của Như Mộng và Diêu Khánh. Tứ di nương lấy sính lễ của Diêu gia ra, xem như là của hồi môn cho Như Mộng. Như Mộng đau khổ cầu xin Tứ di nương mới xin được một tấm vải đỏ.
Sáng sớm, Gia Cát Linh Ẩn đã dẫn theo hai nha hoàn ra ngoài, chọn mua một số thứ rồi về, đưa đến trong phòng Như Mộng. Như Mộng đang cúi đầu, khâu từng mũi kim lên tấm vải đỏ xin được làm hỉ phục.
“Tam muội, đây là?” Nhìn thấy chủ tớ ba người Gia Cát Linh Ẩn mang đồ vào, Như Mộng khó hiểu hỏi.
“Nói thế nào thì Gia Cát Như Mộng cũng là nữ nhi của thừa tướng, của hồi môn nhất định không thể ít được.” Gia Cát Linh Ẩn vừa nói, vừa đặt đồ xuống.
Gia Cát Linh Ẩn mua vải vóc, đồ trang sức, tranh chữ, vật dụng hàng ngày… mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ xứng với Diêu gia. Cuối cùng, Gia Cát Linh Ẩn còn lấy ra áo cưới gấm thêu tốt nhất, cùng tấm vải đội đầu, đặt xuống trước mặt Như Mộng, “Bỏ thứ trong tay xuống đi!”
Nước mắt của Như Mộng chảy tràn, nàng vạn lần không ngờ, người chuẩn bị hồi môn cho nàng lại là Gia Cát Linh Ẩn, mấy hôm nay người kiên trì đưa cơm đến cho nàng cũng là Gia Cát Linh Ẩn.
“Tam muội…” Như Mộng khóc không thành tiếng, không biết phải nói gì.
“Nhị tỷ không cần như vậy.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh lùng, “Tỷ có điều không biết, trong phủ thừa tướng này, kể ra thì người đối xử tốt nhất với muội là tỷ.”
Như Mộng ngạc nhiên, nàng vẫn luôn biết, cuộc sống trong phủ của Gia Cát Linh Ẩn cũng không mấy tốt, nhưng nàng chưa từng để tâm đến người khác.
“Tam muội, chuyện trước kia…”
“Nhị tỷ, đến Diêu gia thì hãy sống cho tốt, tỷ thử hỉ phục này xem, không vừa thì muội sẽ tìm thợ sửa lại.”
“Để tỷ thay xem!”
Đặt tấm vải đỏ trong tay xuống, Như Mộng cầm hỉ phục và mão phượng vào buồng trong, chỉ trong chốc lát đã thay xong bước ra. Hỉ phục thật vừa người, có lẽ do màu sắc, mặc hỉ phục vào, sắc mặt của Như Mộng cũng hồng hào không ít.
Lúc này, Lưu quản gia đi vào phòng của Như Mộng, nói: “Nhị tiểu thư, Tứ di nương bảo Nhị tiểu thư đến khi chọn vài món đồ, thêm vào của hồi môn.”
“Hả, thật ư?” Như Mộng vui vẻ, “Ta lập tức đến ngay.”
“Vậy để lão nô về bẩm lại với Tứ di nương.”
Lưu quản gia đi đến trong sân, nhìn thấy ngoài phủ có một người đàn ông đang lấm lét nhìn đông ngó tây, liền tiến lên trước, hỏi: “Vị đại ca này, ngươi có chuyện gì?”
Lâm Hải cố gắng ưỡn ngực, “Ta là đại ca của Tứ di nương phủ thừa tướng, hãy để ta vào!”
“Hóa ra là anh vợ.” Lưu quản gia cười cười, “Xin theo lão nô vào, lão nô dẫn người đi tìm Tứ di nương.”
“Tốt quá, mau dẫn đường đi.”
Lâm Hải nghênh ngang đi theo Lưu quản gia vào phòng của Tứ di nương. Tứ di nương vừa thấy Lâm Hải, sắc mặt nhất thời sa sầm.
“Tứ di nương, anh của người nói có chuyện tìm người, lão nô liền dẫn y vào phủ.”
“Ừ.” Tứ di nương lạnh lùng gật đầu, “Ngươi lui ra trước đi, nơi này không có chuyện của ngươi.”
“Dạ bên chỗ Nhị tiểu thư lão nô đã thông báo rồi.”
“Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi.”
Lâm Hải cười ha hả trông theo bóng lưng Lưu quản gia rời đi, nói: “Tính ra ông già này cũng thức thời đó, vừa nghe nói ta là đại ca của muội, liền ân cần mời ta vào phủ, người này có thể bồi dưỡng đó.”
“Đại ca đến có chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì.” Lâm Hải chà xát hai tay, nghiêm mặt nói, “Mấy ngày nay hơi túng, tìm muội mượn chút bạc.”
“Đại ca tưởng ta mở tiền trang sao?” Tứ di nương tức giận nói, “Mỗi tháng chi phí sinh hoạt của ta cũng chỉ có năm mươi lượng bạc, lần trước đã đưa huynh một trăm lượng rồi, huynh xài hết rồi sao?”
“Đều do bàn tay đê tiện này của ta, nhịn không được lại đi cờ bạc, chưa tính thua hết ngân lượng, còn nợ thêm một ngàn lượng.”
“Một ngàn lượng?” Tứ di nương mặt đen như than, “Ta không có nhiều bạc như vậy.”
“Muội muội đừng nói đùa, một ngàn lượng thôi mà, đối với phủ thừa tướng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.” Lâm Hải không tin, nói.
“Hừ!” Tứ di nương nặng nề thở ra, móc ra ngân phiếu một trăm lượng, đặt ở trước mặt Lâm Hải, “Đại ca nghĩ ta là đương gia ở phủ thừa tướng này ư? Một trăm lượng này xem như ta đưa cho huynh, sau này đừng bao giờ đến tìm ta nữa. Ta còn có việc, đại ca cũng sớm về đi.”
“Một trăm lượng?” Lâm Hải bất mãn nhìn Tứ di nương, “Lâm Tuyết, ngươi đuổi ta như đuổi ăn mày sao?”
“Đại ca đừng nói gì nữa.”
Nói xong, Tứ di nương đứng dậy đi ra ngoài, bà muốn đến kho đợi Như Mộng đến chọn đồ. Bà vốn không định cho Như Mộng thêm của hồi môn, suy đi nghĩ lại mãi, vẫn quyết định cho thêm một ít, để biểu hiện sự rộng lượng của bà, cũng giành được ấn tượng tốt với Gia Cát Chiêm.
Tứ di nương vừa mở cửa kho ra, một người liền đột ngột lách người tiến vào. Tứ di nương tập trung nhìn, lại có thể là Lâm Hải.