“Hàn lão đệ, đệ nói xem, rốt cục chuyện là sao?” Gia Cát Chiêm nhìn Hàn Thế Văn, hỏi.
“Dạ, dạ, Thừa tướng gia xin hãy nghe ta nói.” Lúc này Hàn Thế Văn mới lên tiếng, hắn hết nhìn Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan, lại nhìn sang Gia Cát Linh Ẩn, nói ra lời hắn đã sớm chuẩn bị trong lòng, “Hồi bẩm thừa tướng, Thanh Thanh quả thực là muội muội cùng cha cùng mẹ với ta và Liên nhi. Từ nhỏ đã thất lạc với người nhà, không ngờ còn có thể đoàn tụ, ta thực sự rất vui!”
Trong đầu Đại phu nhân đánh ầm một tiếng, cơ thể không khỏi run rẩy, sắc mặt trở nên xanh tái, bà hoài nghi nhìn Gia Cát Hồng Nhan, thấy Gia Cát Hồng Nhan cũng chẳng hiểu ra sao.
“Hàn lão gia, ông đừng nói đùa mà!” Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan lộ lên vẻ hung dữ, “Đây không phải những lời lão gia nói với ta! Ngũ di nương là con gái một, sao có thể có em gái chứ?”
“Đại tiểu thư…” Hàn Thế Văn chậm rãi nói, “Huynh muội của Hàn gia, không lẽ ta không rõ bằng tiểu thư sao? Đúng vậy, Thanh Thanh chính là muội muội của ta.”
Đại phu nhân cười lạnh, “Hàn lão gia, ngươi luôn miệng nói Hàn Thanh Thanh là muội muội ngươi, có bằng chứng gì?”
“Trên cánh tay tiểu muội có một nốt ruồi lớn bằng hạt đậu phụ.”
Gia Cát Chiêm gật đầu, ông đã từng nhìn thấy nốt ruồi này.
“Hàn lão gia, vì sao đột nhiên ông lại thay đổi chủ ý, có phải có ngươi ép ông nói như vậy hay không?” Gia Cát Hồng Nhan vẫn không tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt, Hàn Thế Văn sao đột nhiên lại nói vậy, nhất định là có người ở trong phá rối. Nàng hung ác nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói với Hàn Thế Văn, “Hàn lão gia, ông đừng sợ! Nếu có người ép ông, ông cứ nói ra, Thừa tướng gia và phu nhân sẽ vì ông mà làm chủ.”
“Đại tiểu thư.” Hàn Thế Văn lộ vẻ khó xử, “Cho dù tiểu thư có trả thù lao một ngàn lượng bạc cho Hàn mỗ, Hàn mỗ cũng không thể nói lời trái với lương tâm, không nhận mặt em gái ruột, oan uổng Tam tiểu thư, Hàn mỗ thật sự làm không được!”
“Ông!” Sắc mặt Gia Cát Hồng Nhan trở nên trắng bệch, “Ông nói gì? Ta… Ta nói cho ông bạc … khi nào…”
“Đại tiểu thư, tiểu thư quên rồi ư? Hàn mỗ ta lại nhớ rất rõ ràng.”
“Bốp!” Gia Cát Hồng Nhan còn chưa kịp hoàn hồn, trên mặt đã ăn một cát tát thật mạnh của Gia Cát Chiêm. Sắc mặt Gia Cát Chiêm xanh tái, trên trán nổi gân xanh, đập rất lợi hại.
“Phụ thân…” Gia Cát Hồng Nhan ôm gò má sưng đỏ, khó tin nhìn, “Nữ nhi nói đều là sự thật, không hề dám lừa dối phụ thân, xin phụ thân tra rõ!”
“Ngươi còn dám ăn nói quàng xiên!” Gia Cát Chiêm cao giọng, “Tiêu Mẫn, ngày mai lão phu sẽ nạp Hàn Thanh Thanh làm Lục di nương, bà mau chuẩn bị đi.”
“Dạ, lão gia!” Đại phu nhân gục đầu xuống, lập tức đáp lời.
“Hy vọng sau này bà chung sống hòa bình với nàng ấy.”
“Dạ, thiếp biết.”
“Thanh Thanh, Linh nhi, vữa rồi là ta hiểu lầm hai người, đừng giận ta nhé.”
Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nói: “Linh nhi bị hiểu lầm cũng chẳng phải vài ba lần, phụ thân không cần như vậy, Linh nhi đã sớm quen rồi.”
Gia Cát Chiêm xấu hổ cười cười, nói cho có lệ: “Đựợc rồi, được rồi, chuyện này rõ ràng là tốt rồi. Hàn lão đệ đường xa đến đây, mau ngồi xuống dùng cơm. Hàn lão đệ, gần đây tình hình trong nhà thế nào?”
“Ôi…” Hàn Thế Văn lắc đầu thở dài, vừa nhắc đến liền âu sầu buồn bã, “Đa tạ Thừa tướng gia đã quan tâm, Hàn gia cũng sống tạm qua ngày, chỉ là tình hình không được như xưa. Chuyện làm ăn buôn bán nhỏ không tốt lắm, muốn làm ăn lớn, lại không có vốn liếng.”
“Hàn lão đệ muốn làm ăn gì?” Gia Cát Chiêm hỏi.
“Thành Phù Dung gần đây buôn vải vóc rất phát đạt, tiểu đệ muốn nhảy vào làm, nhưng người trong nghề không ai là không có hậu thuẫn, tiểu đệ đành chùn bước thôi.” Hàn Thế Văn bất đắc dĩ nói.
“Chuyện này dễ thôi!” Gia Cát Chiêm cao giọng nói, “Từ phủ Thừa tướng xuất ra năm ngàn lượng bạc cho Hàn lão đệ làm vốn, đệ hãy nói em gái đệ là di nương của phủ Thừa tướng, còn ai dám xem thường đệ nữa?”
“Chuyện này…” Trong lòng Hàn Thế Văn vui sướng, trên mặt lại xấu hổ từ chối, “Làm vậy không hay lắm, Thừa tướng gia, tuyệt đối không thể! Hàn mỗ sao có thể vô duyên vô cớ lấy bạc của phủ Thừa tướng chứ.”
“Hàn lão đệ không cần từ chối, chuyện này quyết định vậy đi.” Gia Cát Chiêm kiên trì nói.
“Vậy… tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh, đa tạ sự chiếu cố của Thừa tướng gia.” Hàn Thế Văn cảm kích nhìn Gia Cát Linh Ẩn, bỏ qua một ngàn lượng bạc, thu hoạch hiện giờ lại gấp nhiều lần.
Gia Cát Linh Ẩn âm thầm gật đầu, ý bảo đây là thứ ông nên được.
Trương Thúy Hoa vẫn kích động nắm lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, cuối cùng nàng ta cũng chính thức trở thành di nương của phủ Thừa tướng.
Trong lòng Đại phu nhân hận chết Gia Cát Linh Ẩn và Trương Thúy Hoa, nhưng không thể không cúi đầu trước Gia Cát Chiêm, đồng ý nạp Lục di nương vào cửa, giờ phút này, nụ cười trên mặt bà còn méo mó khó coi hơn cả khóc. Bà nhìn mặt Gia Cát Hồng Nhan sưng tấy, trong lòng không khỏi đau, hận thù đối với Gia Cát Linh Ẩn lại càng thêm mãnh liệt. Cũng may vài ngày nữa là đến sinh thần của Gia Cát Chiêm, ngày ấy, chính là ngày chết của nó. Bà đã sớm nhìn ra, bằng vào một Hàn Thanh Thanh chẳng thể nghĩ ra được kế sách này, toàn bộ đều do con nha đầu thối kia bày mưu tính kế, chỉ cần nó chết, đuổi Lục di nương ra khỏi phủ chỉ là chuyện dễ dàng.
Hôm sau, phủ Thừa tướng cử hành nghi thức nạp thiếp đơn giản, Trương Thúy Hoa rốt cục cũng trở thành Lục di nương của phủ Thừa tướng. Từ một phạm nhân bỏ trốn bị sung quân vào biên ải, biến thành di nương, trong lòng nàng cảm kích Gia Cát Linh Ẩn không thôi. Cũng trong ngày hôm đó còn có một chuyện xảy ra, đó là ở pháp trường hành quyết một nữ nhân tên là Lâm Tuyết, Tứ di nương của phủ Thừa tướng, ngày Gia Cát Chiêm nạp Lục di nương, cũng là ngày Tứ di nương biến thành vong hồn dưới đao.
Nạp thiếp là đại sự, chủ mẫu, công tử, tiểu thư trong phủ đều phải có mặt, Như Nguyệt và Như Sương không thể đến pháp trường nhìn mặt Tứ di nương lần cuối. Nhưng không ai biết rằng, cho dù điều kiện có cho phép, các nàng tuyệt đối cũng sẽ không đi, ai lại muốn để người khác biết chuyện mẫu thân mình là phạm nhân giết người.
Lúc chạng vạng, một người mặc đồ nữ quan đến phủ Thừa tướng, tìm hai tỷ muội Như Nguyệt và Như Sương.
“Dì!” Nhìn thấy Lâm Vân Nhược, Như Sương lập tức bổ nhào vào lòng bà, lên tiếng khóc than, “Mẹ con chết rồi, con không còn mẹ nữa.”
“Đừng khóc.” Như Nguyệt khiển trách Như Sương, “Ở trước mặt dì mà khóc sướt mướt còn ra thể thống gì!” Nàng rót chén nước cho Lâm Vân Nhược, hỏi: “Dì đến có chuyện gì không?”
“Mẹ các con không còn, dì đến thăm các con.” Nhớ đến tỷ tỷ của mình, vẻ mặt Lâm Vân Nhược thê lương, “Vốn nghĩ rằng có thể vào phủ Thừa tướng làm di nương là may mắn của tỷ ấy, không ngờ lại đưa tỷ ấy đến quỷ môn quan.”
“Dì, chúng ta phải làm gì đây?” Trên mặt Như Sương còn vương nước mắt, “Người trong phủ Thừa tướng, ai ai cũng hung ác như hổ báo, con rất sợ!”
“Khóc cái gì mà khóc!” Nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Như Sương, Lâm Vân Nhược nhất thời tức giận, “Con chỉ biết khóc, các con nhìn Gia Cát Linh Ẩn xem, cùng là thứ nữ, cả mẫu thân cũng mất, hiện giờ sống vẫn vui vẻ đó thôi. Các con ngược lại trở thành bộ dạng sa sút thế này.”
“Dì, Như Nguyệt không cầu thứ khác, chỉ xin dì hãy vì tụi con mà tìm mối hôn sự tốt, đừng để bị ức hiếp, sống trong lo lắng sợ hãi thì cảm thấy mỹ mãn rồi.” Như Nguyệt nói.
“Haizzz…” Lâm Vân Nhược thở dài, “Chuyện này nói dễ hơn làm, hôn nhân do cha mẹ làm chủ, Thừa tướng gia và phu nhân còn đó, sao ta có thể nhúng tay vào?”
“Dì, chi bằng dì xin Hoàng hậu nương nương một ân điển, chỉ hôn cho tụi con. Dì hậu hạ Hoàng hậu nương nương nhiều năm, nương nương nhất định sẽ nể mặt dì. Trong lòng Như Nguyệt vẫn luôn ngưỡng mộ Thất vương gia…”
“Câm mồm!” Lâm Vân Nhược quát, “Hôn sự của Thất điện hạ, Hoàng thượng và hoàng hậu đều không thao túng được, há một người hầu như ta có thể mở miệng. Việc này ta sẽ tìm Đại phu nhân thương lượng, nói phu nhân tìm cho các con mối hôn nhân tốt.”
“Đa tạ dì.”
“Ừ.” Lâm Vân Nhược gật đầu, trên mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ mất tự nhiên, “Các con không cần lo lắng, dì nhất định sẽ làm chủ cho các con. Hiện giờ dì sẽ đi tìm Đại phu nhân để thương lượng.”
“Làm phiền dì.”
Bấy giờ, Đại phu nhân đang ngồi trong phòng, tức giận khó dằn, tưởng tượng Gia Cát Chiêm đang cùng Lục di nương vui vẻ trên giường, liền cảm thấy sắp không thở nổi. Bà nắm chặt bàn tay, móng tay đều cắm vào da thịt, nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Gia Cát Linh Ẩn: “Gia Cát Linh Ẩn, tiện nhân nhà ngươi, tại sao không chết đi! Tại sao không xuống địa ngục giống mẹ ngươi!”
“Phu nhân, Vân Nhược cô cô của Dịch Khôn Cung đến.” Lưu quản gia thông báo.
“Vân Nhược cô cô?” Trên mặt Đại phu nhân hiện lên vẻ tươi cười, “Mau mời cô cô vào đi.” Lâm Vân Nhược là đại a đầu bên cạnh Hoàng hậu, người muốn nịnh bợ bà ta không đếm xuể, Đại phu nhân đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này.
Thấy Lâm Vân Nhược, Đại phu nhân lập tức đứng dậy nghênh đón, “Vân Nhược cô cô đến sao không thông báo một tiếng, để ta ra cửa nghênh đón cô cô chứ.”
“Phu nhân khách sáo rồi.” Lâm Vân Nhược khách khí nói, “Sức khỏe phu nhân thế nào? Hôm ấy Hoàng hậu cũng quá tức giận, mới có thể phạt trượng phu nhân, ta cũng muốn giúp phu nhân cầu tình, nhưng lại không dám.”
“Ta hiểu tâm ý của cô cô mà.” Đại phu nhân đích thân châm trà cho Lâm Vân Nhược, “Không biết cô cô tìm ta có chuyện gì?”
“Vẫn không phải vì chuyện hai cháu gái của ta sao.” Lâm Vân Nhược bỗng nhiên hạ giọng, “Nhiều năm qua, hai đứa nó toàn bộ đều dựa vào sự chăm sóc của phu nhân, nhất định đã mang đến không ít phiền toái.”
“Hai cháu gái?” Đại phu nhân không hiểu ra sao, thầm nghĩ cháu gái của ngươi thì có liên quan gì đến phủ Thừa tướng? Chẳng lẽ lại muốn kết thân với Như Phong. Nghĩ vậy, trong lòng bà không khỏi cảm thấy khinh thường, cháu gái của ngươi mà xứng với con trai ta sao?
Lâm Vân Nhược cười cười, nói: “Phu nhân có điều chưa biết, Tứ di nương của phủ Thừa tướng, Lâm Tuyết, là tỷ tỷ của ta.”
“Có chuyện này sao?” Đại phu nhân giật mình, bà vẫn luôn cảm thấy khó hiểu chuyện hai tỷ muội Như Nguyệt có thiệp mời tham dự Bách Hoa Yến, hóa ra là có Lâm Vân Nhược sau lưng trợ lực, không thể nghĩ được Lâm Tuyết giấu kỹ thật, mối quan hệ này, nếu không phải Vân Nhược nói, phủ Thừa tướng chẳng ai biết hết, “Tứ di nương chưa từng nhắc đến, nói vậy, chúng ta chẳng phải là thân thích sao?”
“Đại phu nhân nói phải. Mấy năm nay, phu nhân chăm sóc tỷ muội Như Nguyệt, Như Sương nhất định hao tổn không ít tâm sức, Vân Nhược đa tạ.”
“Cô cô nói gì vậy, ta là chủ mẫu, chăm sóc chúng nó là việc phải làm. Cô cô đến đây có phải vì chuyện hôn sự của Như Nguyệt và Như Sương không?” Đại phu nhân đoán một chút liền đoán trúng mục đích của Lâm Vân Nhược.