Gia Cát Linh Ẩn tiến lên khấu tạ: “Thần nữ tạ ân điển của Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng.” Chu quý phi đột nhiên nói, “Có một chuyện, không biết thần thiếp có nên nói hay không?”
“Chuyện gì? Nói mau đi!” Sở Kim Triêu không kiên nhẫn, nói.
“Dựa theo luật lệ của nước Lăng Nguyệt, thứ nữ chỉ có thể phong là Hương Quân, đích nữ mới được sắc phong Huyền Quân, Tam tiểu thư là thứ nữ, chỉ có thể phong làm Hương Quân mới đúng.” Chu quý phi cười nói.
“Xem ra, luật lệ này nên sửa lại!” Sở Kim Triêu hơi cân nhắc, nói, “Lễ bộ, ngày mai bắt đầu sửa chữa lại luật lệ, sau này đối với việc tấn phong nữ tử, chỉ xem tài đức, không luận xuất thân!”
“Dạ, Hoàng thượng.” Lễ bộ Thượng thư run rẩy nhận lệnh, chưa từng có một ai ở nước Lăng Nguyệt này khiến Hoàng thượng vì họ mà hạ lệnh sửa chữa lại luật lệ, phỏng chừng sau này cũng không có người như vậy xuất hiện.
“Hoàng thượng, chuyện này…” Chu Lâm Quân cũng không ngờ Hoàng thượng lại có thể vì một nữ tử mà sửa chữa lại luật lệ noi theo mấy trăm năm của nước Lăng Nguyệt, “Chuyện này e rằng không ổn, luật lệ đã noi theo mấy trăm năm, không suy xét kỹ càng đã sửa chữa, là bất kính với tiên hoàng tổ tông.”
“Chu ái khanh.” Sở Kim Triêu nhất thời giận tím mặt, nói, “Lịch sử không ngừng phát triển, mạnh dạn cải cách mới có thể tiến bộ, mấy lão thủ cựu như các ngươi, cũng phải cải cách thay đổi mới đúng! Vả lại, trước đó trẫm đã đồng ý, ai thắng, sẽ phong làm Huyền Quân, giờ phút này chẳng lẽ Chu thừa tướng và Chu quý phi muốn trẫm lật lọng, để hậu thế lưu danh trẫm là một vị vua không tuân thủ chữ tín?”
“Hoàng thượng anh minh!” Chu Lâm Quân cùng Chu quý phi sợ đến mức mặt đột nhiên biến sắc, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội, “Thần (Thần thiếp) xin Hoàng thượng giáng tội!”
“Đứng lên đi.” Sở Kim Triêu lạnh lùng nói, “Chu thừa tướng, trẫm lệnh ngươi hôm nay về nhà đóng cửa suy ngẫm cho tốt, sáng mai hồi báo lại cho trẫm biết, triều đại cần cải cách chỗ nào!”
“Dạ, thần tạ Hoàng thượng ân điển!” Chu Lâm Quân miễn cưỡng mỉm cười, ruột gan lại thối muốn chết.
Nhìn Gia Cát Linh Ẩn, sắc mặt Sở Kim Triêu mới dịu lại: “Bình Dương Huyền Quân, sau này cần phải thường xuyên tiến cung, hầu hạ bên cạnh trẫm cùng Hoàng hậu, cũng không thể nhận không bổng lộc của trẫm.”
“Thần nữ tạ Hoàng thượng ân điển, sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng thượng, nhất định tận tâm tận lực, hầu hạ Hoàng thượng cùng Nương nương!”
“Đứng lên đi!”
Gia Cát Hồng Nhan vẫn nhìn chăm chăm vào đai lưng của Gia Cát Linh Ẩn, giờ phút này, trên mặt ả lộ ra nụ cười lạnh, tiện nhân, được phong làm Huyền Quân thì sao, trước mặt nhiều người, nhất là nhiều nam nhân lại tuột đai lưng, ắt hẳn sẽ đeo mang thanh danh thấp hèn, khó đảm bảo Hoàng thượng trong cơn nóng giận sẽ hủy bỏ tước vị của ngươi.
Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, đai lưng bên hông đột nhiên lỏng ra, rơi xuống đất, ngay khoảnh khắc y phục của nàng sắp phanh ra, chỉ thấy Sở Lăng Thiên thoáng phi ra, giữa không trung cởi bỏ áo choàng của chính mình, phủ lên người Gia Cát Linh Ẩn.
Sở Lăng Thiên nhặt đai lưng lên, đưa lưng về phía mọi người, động tác nhẹ nhàng thắt lại giúp Gia Cát Linh Ẩn, ánh mắt thâm thúy tràn đầy tình cảm, Sở Lăng Thiên hơi xoay người, nói khẽ bên tai Gia Cát Linh Ẩn: “Linh nhi, cấm nàng ở trước mặt nhiều đàn ông thế này mà thoát y phục, như vậy ta sẽ không vui.” Nhìn thấy vẻ mặt vừa e thẹn vừa giận dỗi của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên không khỏi mỉm cười xấu xa, cầm lại áo choàng, trở về chỗ ngồi của mình. Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, hai rặng mây đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết, cũng trở về chỗ ngồi.
Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc không thôi, tại sao lần nào cũng có người giải vây giúp nó! Tình cảm Sở Lăng Thiên đối với Gia Cát Linh Ẩn, lại khiến nàng ta bất giác sinh lòng ghen ghét! Dựa vào cái gì, lợi ích gì cũng để nó chiếm hết, Thất vương gia đối xử tốt với nó như vậy, vì sao ngay cả Lục vương gia cũng không thèm ngó ngàng đến ta?
Chu Tuyết Tranh nhìn chăm chú vào Gia Cát Linh Ẩn, tiện nhân, Thiên ca ca nhất định là bởi vì ngươi, mới không để ý đến ta, nếu không phải là ngươi, Thiên ca ca nhất định vẫn đối xử với ta như trước! Trong lòng Chu Tuyết Tranh tràn ngập thù hận, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
“Phụ hoàng, nhi thần còn nhớ, vừa rồi Gia Cát đại tiểu thư và Chu tiểu thư cũng có đặt cược, nếu thua chỉ cần nói một tiếng ‘ta thua’ với Tam tiểu thư.” Sở Lăng Hàn đứng lên, nói.
“Hàn nhi không nói, suýt nữa trẫm cũng quên, Gia Cát đại nha đầu, Tranh nhi, hiện giờ hai ngươi nên thực hiện giao ước.” Sở Kim Triêu nói.
Mặt Gia Cát Hồng Nhan đỏ lên, trước mặt bao nhiêu người đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, bất mãn nói: “Tỷ thua.”
Gia Cát Linh Ẩn cười cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ, chỉ là muội may mắn thôi.”
Chu Tuyết Tranh cũng đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn nói, “Tài nghệ của Tam tiểu thư thật đáng kinh ngạc, Tuyết Tranh thua đến tâm phục khẩu phục, nếu có cơ hội nhất định sẽ đến lãnh giáo Tam tiểu thư.”
Gia Cát Linh Ẩn cúi người, khiêm tốn nói, “Tuyết Tranh tỷ tỷ quá khen rồi, là Linh nhi cần phải học hỏi nhiều ở Tuyết Tranh tỷ tỷ mới đúng.”
Chu Tuyết Tranh trong lòng phẫn hận rít gào, lại là Tuyết Tranh tỷ tỷ, ngoài mặt lại tươi cười, trở về chỗ ngồi của mình.
Trận đấu kết thúc, mọi người cũng hết hứng, Hoàng thượng liền tuyên bố tan tiệc.
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Diêu Khánh, nói: “Diêu công tử, có tiện mượn bước chân để nói chuyện không?”
Diêu Khánh thấy Gia Cát Linh Ẩn chủ động bắt chuyện với mình, nhất thời liên tục gật đầu: “Được được, đương nhiên có thể.” Phải biết rằng, trải qua bữa tiệc này, Gia Cát Linh Ẩn gần như trở thành nữ nhân mà tất cả công tử đều muốn cưới vào cửa.
Gia Cát Linh Ẩn dẫn Diêu Khánh đến một bên, nói: “Hôm nay mời Diêu công tử ra là có một người muốn gặp công tử.”
“Muốn gặp ta?” Hai mắt Diêu Khánh sáng rỡ, “Tam tiểu thư tỏ rõ cõi lòng, Diêu Khanh cũng không thể giấu giếm nữa, thực sự hôm nay ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tam tiểu thư, Diêu Khánh liền ngưỡng mộ tiểu thư trong lòng, chi bằng ngày mai Diêu Khánh sẽ đến phủ Thừa tướng cầu thân, sớm ngày cưới Tam tiểu thư vào cửa.”
Gia Cát Linh Ẩn cười khẩy, nói: “Hình như Diêu công tử đã hiểu lầm, người muốn gặp công tử không phải ta, mà là Nhị tỷ của ta, Gia Cát Như Mộng!”
“Như Mộng?” Diêu Khánh ngẩn ra, vội nói: “Tam tiểu thư, tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta hoàn toàn không có chút tình cảm nào với Nhị tiểu thư hết, sao ta lại thích một nữ nhân như tiểu thư ấy chứ, Tam tiểu thư mới là người mà ta thích!”
“Diêu Khánh, nói vậy, công tử luôn lừa gạt Nhị tỷ ta sao?” Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng hỏi.
“Ta chưa bao giờ lừa gạt cô nương ấy, đều là do cô nương ấy đơn phương tình nguyện mà thôi…”
“Diêu Khánh!” Như Mộng rốt cục cũng không nghe thêm nổi nữa, từ chỗ tối bước ra, “Ta toàn tâm toàn ý đối với công tử, công tử lại muốn lấy nữ nhân khác, vừa rồi lại nói ra lời như vậy với Tam muội ta, sao công tử lại có thể đối xử với ta như vậy?”
“Cô nương là?” Diêu Khánh nhìn người tiều tụy ở trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, hồi lâu mới nhận ra được, “Như Mộng? Sao lại biến thành bộ dạng ma quỷ thế này, tránh ra mau, đừng làm bẩn mắt của bản công tử!”
“Diêu Khánh, sao công tử lại biến thành như vậy? Trước kia công tử không phải như thế, ta thêu nhiều tín vật tặng công tử, công tử đều nhận mà.” Nước mắt Như Mộng tuôn trào, vừa khóc vừa hô lên.
“Im miệng!” Diêu Khánh khinh thường cười cười, “Ai thèm mấy thứ đồ bỏ ấy, ta đều ném như rác rưởi. Nhiều nữ nhân tặng ta thứ này thứ nọ như vậy, chẳng lẽ bản công tử phải cưới hết các cô nương ấy về nhà sao?”