Mục lục
Gia Cát Linh Ẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu tử thối, trẫm có thể để con mang nó đi, nhưng chuyện khác thì con đừng hòng thay đổi được. Trẫm cần một người như vậy giúp trẫm.” Sở Kim Triêu kiên trì.

“Vì sao là nàng?” Sở Lăng Thiên hỏi.

“Vì sao không thể là nó? Thiên nhi, con không thể ích kỷ như vậy được, chuyện nó có thể làm rất nhiều, nó không phải nữ tử tầm thường.”

“Nhi thần chỉ biết nàng là thê tử của nhi thần, nhi thần không cho phép bất cứ ai lấy bất cứ lý do gì cướp nàng khỏi tay nhi thần. Phụ hoàng, ngay cả người cũng không được.”

“Tiểu tử giỏi.” Sở Kim Triêu cười lạnh, “Con đi đi, sức khỏe trẫm cũng khá hơn rồi, dẫn nó về đi.”

“Đa tạ phụ hoàng.”

“Thiên nhi, chủ ý trẫm đã quyết thì sẽ không thay đổi.”

“Nhi thần cũng vậy, điểm ấy thì nhi thần giống phụ hoàng. Nhi thần cáo lui.” Sở Lăng Thiên giương mắt nhìn, thấy vẻ mệt mỏi của Sở Kim Triêu, trong lòng rất đau, thế nhưng có một số việc, y cảm thấy vẫn nên nói cho rõ ràng, tiếp tục như vậy, e rằng càng lúc càng rối.

Sở Kim Triêu cụp mắt, không nhìn Sở Lăng Thiên, không biết ông đang nghĩ gì.

Bên ngoài, Sở Lăng Hiên thấy một mình Gia Cát Linh Ẩn đứng đó, Gia Cát Linh Ẩn theo bản năng né tránh, nhưng lại không có chỗ để trốn.

Miệng hắn hiện lên nụ cười nghiền ngẫm, “Nàng sợ bản vương?”

“Không phải sợ, mà là… ghê tởm.”

“Ghê tởm?” Nụ cười trên mặt Sở Lăng Hiên sượng lại, “Cho nên nàng muốn rời khỏi đây? Nói cho bản vương biết, tại sao nàng lại muốn đi? Nàng còn chẳng muốn đứng cùng một nơi với bản vương? Cho dù bản vương chẳng làm gì nàng, nàng cũng không muốn?”

Gia Cát Linh Ẩn lạnh nhạt, “Lục điện hạ, ta cảm thấy rằng, vẫn là để thái tử điện hạ ở lại đây thì tốt hơn, dù sao… hai người cũng từng thân cận da thịt, phối hợp cũng khá ăn ý.”

“Ha ha! Gia Cát Linh Ẩn, hôm nay nàng khiến bản vương bẽ mặt như vậy, mà bản vương lại không hận nàng. nàng nói xem là tại sao chứ?”

“Ta chẳng phải con giun trong bụng ngươi, đương nhiên không biết tại sao. Có lẽ, là vì ngươi biến thái quá chăng.”

“Biến thái?” Sở Lăng Hiên từng bước đến gần, nàng có thể cảm nhận được hơi thở áp lực của hắn, “Là bởi vì bản vương yêu nàng, yêu đến biến thái.”

Gia Cát Linh Ẩn chẳng quan tâm hắn, nhìn thấy Sở Lăng Thiên đi ra liền đi qua đó. Y ôm eo nàng, tỉnh bơ lướt qua trước mặt Sở Lăng Hiên. Sở Lăng Hiên cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn, nàng càng như vậy, bản vương càng có hứng thú với nàng.

Ra khỏi tẩm cung, Gia Cát Linh Ẩn gấp gáp hỏi tình hình.

“Phụ hoàng đồng ý không?” Gia Cát Linh Ẩn rất bất an, lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe của Hoàng thượng.

“Đồng ý.” Không phân bua gì, Sở Lăng Thiên rất muốn ôm nàng, ôm ghì nàng vào ngực, “Linh nhi, bất kể gặp phải chuyện gì, cũng không được phép rời khỏi ta.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, dựa đầu vào ngực y, không biết tại sao y đột nhiên lại như thế, hai tay vòng qua eo y, “Thất gia, ta sẽ không rời khỏi chàng.”

Bất chấp người qua kẻ lại trong cung, y cúi đầu ngậm lấy môi nàng, bá đạo mút lấy hương thơm của nàng, cho đến khi nàng thở gấp, khuôn mặt ửng hồng để y hận không thể muốn nàng ngay tại chỗ này.

Nhìn thấy ánh mắt y, Gia Cát Linh Ẩn bấu vào lưng y, “Nghĩ gì vậy, đây là trong cung, hay là chàng dẫn ta về phủ rồi hẳn nghĩ đến chuyện đó.”

Sở Lăng Thiên cười tà mị, “Đây chỉ là một trong số đó thôi, đi, hồi phủ!”

Hai người trở về phủ, Sở Lăng Thiên liền khẩn cấp bế nàng vào phòng ngủ, đám nô tì trên đường hành lễ đều đỏ bừng mặt. Cảnh tượng như vậy thường xuyên diễn ra ở trong phủ.

Đặt nàng lên giường, cơ thể y liền gấp rút đè xuống. Hơi thở quen thuộc khiến cơ thể cả hai nhanh chóng có phản ứng.

“Rẹt!” Tiếng y xé rách y phục của Gia Cát Linh Ẩn vang lên, tiếp đó là rời khỏi thân thể nàng, bị y nhẫn tâm ném xuống đất.

Nàng xoa xoa lồng ngực y, hệt như đang nhen nhóm lên ngọn lửa mà y đè nén suốt mấy hôm. Chạm được sự ẩm ướt của nàng, y động thân xông vào, cơ thể nhất thời thoải mái không thôi, chậm rãi ra ra vào vào.

Một lúc lâu sau, hai người đều mồ hôi nhễ nhại, Gia Cát Linh Ẩn xụi lơ trong lòng y, Sở Lăng Thiên vẫn còn hứng thú bừng bừng, nàng nhanh chóng quấn chăn lên người, không cho y thừa cơ làm bậy nữa.

“Nương tử, chúng ta đi tắm nào.”

Y ngồi dậy mặc đồ vào, bế cả nàng lẫn chăn vào trong phòng tắm. Đến phòng tắm rồi, Gia Cát Linh Ẩn vùng ra, đi vào bể nước, dòng nước ấm áp làm cho cơ thể mỏi nhừ của nàng được thư thái hơn.

Cơ thể Sở Lăng Thiên áp sát, nhìn nụ cười của y, Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng đẩy y ra.

“Nương tử, nàng mệt rồi, để ta tắm giúp nàng.”

“Không cần!”

“Vậy nương tử tắm giúp ta.”

Giữa lúc đẩy đưa, tay Sở Lăng Thiên đã xoa lên nơi mềm mại của nàng, rõ ràng đã mệt muốn đứt hơi, nhưng lại bị y làm đến không kìm lòng được, âm thanh động lòng người tràn ra khỏi môi nàng.

“Còn nói không cần.”

Tách hai chân nàng ra, nhẹ nhàng thâm nhập. Nước trong bể gợn sóng, từng đợt va chạm vào thành bể.

Lại là một canh giờ, hai người mới từ phòng tắm đi ra, dùng bữa tối, rồi lên giường sớm, ôm nhau mà ngủ.

“Thất gia, chỗ Hoàng thượng có người hầu hạ không? Ông đối đãi tốt như vậy, ta cứ thế mà đi, có phải rất quá đáng không?” Nàng vẫn có chút không yên lòng, nàng chính là như thế, đối với người hận nàng thì nàng hận đến tận xương tủy, đối với người tốt với nàng thì nàng lại dịu dàng thiện lương đến cực hạn.

“Yên tâm đi, trong cung nhiều người như vậy, chắc chắn không sao đâu. Linh nhi, nhớ kỹ, nàng là nương tử của ta, nhiệm vụ hàng đầu của nàng là yêu ta. Những chuyện khác ta sẽ sắp xếp.”

“Sao có thể ngang ngược như vậy?”

“Nói ta ngang ngược? Vậy vi phu ngang ngược cho nàng xem.” Nói xong, tay y lại bắt đầu táy máy.

“Sở Lăng Thiên, nếu không ngủ thì đến thư phòng ngủ cho ta!”

“Không đi.” Đặt tay lên hông nàng, rốt cục để yên đó, “Ngủ đi, lo cho phụ hoàng thì ngày mai tiến cung thăm người.”

“Ừ.” Nhắm mắt lại, ở trong lòng y, nàng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trong tẩm cung của Sở Kim Triêu, Chu Tuyết Tranh đang hầu hạ. Sau khi Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi, ông liền truyền nàng đến. Có lẽ ông cảm thấy, chỉ có nữ nhân trước mặt này không tham dự tranh đấu hậu cung, cũng không có con nối dỗi, mang ra so sánh với những kẻ khác, nàng không có mục đích nào cả.

“Thần phi, nàng vất vả rồi.” Sở Kim Triêu nằm xuống, còn nắm tay nàng không chịu buông ra.

“Hoàng thượng, hầu hạ người là bổn phận của thần thiếp. Hoàng thượng, hay là ngày mai Hoàng thượng truyền luôn Hoàng hậu nương nương và tỷ tỷ đến, thần thiếp lo lắng…”

“Nàng lo lắng trong lòng các nàng ấy không được vui? Không cần lo, là trẫm truyền nàng đến, các nàng ấy dám nói gì?” Ông dịch vào bên trong, chừa ra chỗ trống, “Đêm nay, nàng ngủ lại đây nhé, không cần trở về.”

“Hoàng thượng…” Trên mặt Chu Tuyết Tranh đầy vẻ e thẹn, “Lục điện hạ đang ở bên ngoài kìa.”

“Không sao.” Sở Kim Triêu kéo nàng vào giường, nàng liền té ngã vào lòng ông, ông lập tức ngậm lấy môi nàng.

Sau khi mây mưa một hồi, Sở Kim Triêu ngủ thiếp đi. Chu Tuyết Tranh đứng dậy mặc đồ vào rồi đi ra bên ngoài. Nhìn thấy Sở Lăng Hiên ở phòng ngoài, trong lòng có chút mất tự nhiên, tiếng động mới nãy, chắc chắn hắn nghe thấy.

“Ha ha, xem ra sức khỏe của phụ hoàng khá hơn nhiều rồi.” Sở Lăng Hiên tay cầm bầu rượu và chén rượu, uống vào, ánh mắt ngà ngà say nheo lại, “Thần phi vừa đến, sức khỏe của phụ hoàng liền tốt hơn rất nhiều.”

Chu Tuyết Tranh ngồi xuống đối diện hắn, nhìn vào mắt hắn, hỏi, “Vì Gia Cát Linh Ẩn? Lục điện hạ, người thực sự yêu nàng ấy? Vậy không tốt đâu. Người đối với nàng ấy không giống như trước kia nữa.”

“Bản vương yêu nàng?” Sở Lăng Hiên cười lạnh, “Bản vương không thèm yêu loại nữ nhân không tim không phổi đó, bản vương chỉ là muốn nếm thử thân thể nàng mà thôi. Bản vương tuyệt đối không yêu nàng.”

“Lục điện hạ, cần gì phải lừa mình dối người chứ?” Chu Tuyết Tranh tự rót một chén rượu cho mình, “Rượu không biết vị, có lẽ chính là cảm giác yêu một người. Lòng ta cũng khổ sở như người. Để không phải nếm mùi vị như vậy cả đời, cho nên, chúng ta không thể buông tay.”

“Hai người họ hiện tại gắn bó như keo sơn, muốn phá hỏng, nói dễ hơn làm? Bất luận gặp phải tác động gì, cũng sẽ không ảnh hưởng tới họ.”

“Lục điện hạ, đối với con người mà nói, ngoại thương có nghiêm trọng bao nhiêu đều có thể tự lành, nội thương khó trị dứt, thậm chí có thể vĩnh viễn không chữa được. Trước kia, thực sự chúng ta đều sai rồi, tưởng rằng có thể dùng nhiều cách để họ dễ dàng tách nhau ra. Thành lũy kiên cố, công phá từ bên trong là dễ dàng nhất.”

“Cho nên cần bắt tay từ nội bộ của họ?”

“Đúng, chỉ có giữa hai người họ xảy ra vấn đề, có khoảng cách, mới là biện pháp hữu hiệu nhất.”

“Ngươi nói đúng, trước kia chúng ta đều sai lầm rồi.”

“Có mục tiêu, không sợ không tìm được cách. Cạn chén!”

Sở Lăng Hiên giơ chén rượu, chạm nhẹ với Chu Tuyết Tranh, mùi vị rượu này không còn chua chát như ban nãy nữa.

Thần cung, ảnh vệ Lâm Lang mà Chu quý phi phái đi đã trở về, bà lập tức đứng lên, khẩn trương hỏi, “Thế nào? Có tin tức của Triêu Hoa không?”

“Nương nương, công chúa đã đi rồi, thuộc hạ dặn dò quan binh áp giải chăm sóc công chúa.”

“Vậy là tốt rồi.” Tay Chu quý phi siết chặt, vì an nguy của bản thân, bà đẩy nữ nhi của mình vào vực sâu vạn kiếp bất phục, “Triêu Hoa, đừng trách mẫu phi, đợi mẫu phi có quyền có thế rồi, nhất định sẽ đón con trở về, con chờ nhé.”

“Nương nương, còn gì căn dặn không? Không còn thì thuộc hạ cáo lui trước.” Lâm Lang ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về Chu quý phi mang theo vẻ nồng nhiệt.

“Lui đi.” Bà yếu ớt phất tay.

Nhìn chằm chằm nến đỏ, ánh mắt bà dần trở nên âm u lạnh lẽo, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi hại Chu gia, lại hại Triêu Hoa, bản cung nhất định sẽ báo thù cho họ, bản cung không lấy mạng ngươi thì thề không làm người. Thái độ của Hoàng hậu với Gia Cát Linh Ẩn, bà đã sớm hiểu rõ, bảo vệ Gia Cát Linh Ẩn, một người là Hoàng thượng, một người là Sở Lăng Thiên. Muốn khiến Hoàng thượng thất vọng với ả, trừ phi ả đụng chạm vào thứ quan trọng nhất của ông. Thế nhưng, thứ quan trọng nhất với Hoàng thượng là gì?

Chu quý phi càng nghĩ, lại nghĩ đến một người, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, đúng, là Tĩnh quý phi, đó là nốt chu sa trên ngực Sở Kim Triêu, đúng lúc, nữ nhân trong quan tài kia cũng không thể giữ lại, nếu ngày nào đó bị người khác phát hiện là giả sẽ sinh chuyện lớn.

Nghĩ vậy, bà lại triệu Lâm Lang đến, “Lúc trước ngươi biểu diễn thứ đó cho bản cung xem đã chuẩn bị xong chưa?”

“Nương nương, theo căn dặn của người đã chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy thì tốt!” Chu quý phi hài lòng gật đầu, “Lăng mộ dưới đất kia sẽ thay băng định kỳ, ngươi nghĩ cách trộn thứ đó vào bên trong đi.”

“Thuộc hạ đã hiểu.”

Ảnh vệ vốn là Sở Kim Triêu phái đến bảo vệ công chúa Triêu Hoa, lâu dần, Chu quý phi cũng trở thành chủ tử của họ, đặc biệt là tên Lâm Lang này, ngầm trợ giúp Chu quý phi làm rất nhiều chuyện mờ ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK