“Vương gia, nguyệt tín của nương nương vừa hết, sao có thai được chứ?” Nha hoàn lo lắng biện hộ giúp chủ tử của mình, “Vương gia, xin vương gia hãy tin tưởng, Trắc phi nương nương không hề làm chuyện gì có lỗi với người.”
“Vậy thì sao trắc phi lại mang thai?” Sở Lăng Hiên phẫn nộ không thôi, sự phẫn nộ của hắn bắt nguồn từ chính ả tiện nhân Gia Cát Hồng Nhan này, lại dám cắm sừng hắn.
Gia Cát Linh Ẩn không ngờ nàng ta sẽ mang thai, theo lời nói của nha hoàn, nguyệt tín vừa hết, không thể có thai, nhưng nàng tin, Gia Cát Hồng Nhan không có lá gan dám phản bội Sở Lăng Hiên. Vậy thì chỉ có một khả năng, có người vì đặc thù cơ thể, cho dù có thai thì nguyệt tín cũng bình thường. Nhưng mà nàng cũng không định nói điều này với Sở Lăng Hiên.
“Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết!” Nha hoàn sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.
“Cút!” Sở Lăng Hiên bật ra một chữ qua khẽ răng, hắn hung ác nhìn Gia Cát Hồng Nhan, bàn tay hắn vươn về phía cổ nàng.
“Lục điện hạ muốn bóp chết tỷ ấy?”
Giọng của Gia Cát Linh Ẩn khiến hắn ngừng tay lại: “Ả còn có thể sống?”
“Chẳng lẽ Lục điện hạ không muốn biết nam nhân kia là ai à? Còn khiến cho trắc phi mang thai. Nếu ta là ngươi, sẽ chờ tỷ ấy tỉnh lại, hỏi rõ nam nhân kia là ai, sau đó từ từ tra tấn họ đến chết!”
Quả nhiên, tay Sở Lăng Hiên đặt trên cổ Gia Cát Hồng Nhan bỗng thu trở về.
“Lục điện hạ có điều còn chưa biết, cả đời này tỷ ấy không thể mang thai được nữa, đó đã là trừng phạt rất nặng rồi. Chi bằng tha mạng cho tỷ ấy.”
“Hừ! Hễ là người phản bội bản vương, bản vương cũng không cho phép chúng sống trên đời! Ngươi cũng vậy.” Sức khỏe của Gia Cát Hồng Nhan thế nào, một chút hắn cũng không quan tâm.
Gia Cát Linh Ẩn khinh thường cười nhạo: “Lời này của Lục điện hạ cũng lạ thật. Ta thì có liên quan gì đến ngươi, làm gì có chuyện phản bội.”
“Bởi vì…” Sở Lăng Hiên tiến lại gần, “Một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành nữ nhân của bản vương. Bản vương cưới Gia Cát Hồng Nhan cũng là bởi vì ngươi!”
Bản vương cưới Gia Cát Hồng Nhan cũng là bởi vì ngươi… Đấy là câu nói đầu tiên Gia Cát Hồng Nhan nghe được sau khi tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt, Sở Lăng Hiên và Gia Cát Linh Ẩn đang đứng đối mặt nhau, không nhìn thấy nàng.
“Lục điện hạ…” Gia Cát Hồng Nhan nhỏ giọng nói, “Thần thiếp đau quá! Con của chúng ta… mất rồi…”
Con? Sắc mặt Sở Lăng Hiên u ám như bịt kín một lớp vải đen, hắn đi qua, hung hăng giáng cho Gia Cát Hồng Nhan một cái tát, “Tiện nhân! Nói mau, nam nhân kia là ai?”
Má trái của Gia Cát Hồng Nhan nhất thời sưng lên. Nàng ôm mặt nóng rát, khóe miệng còn có mùi máu: “Điện hạ… Nam nhân nào? Thần thiếp không biết.”
“Không biết! Vậy bản vương sẽ đánh đến chừng nào ngươi biết!” Sở Lăng Hiên lại đánh thêm một bạt tai, “Dám mang thai nghiệt chủng của nam nhân khác, Gia Cát Hồng Nhan, bản vương thấy ngươi chán sống rồi! Nói!”
“Điện hạ, thần thiếp thật sự không có…”
“Còn ngụy biện!” Sở Lăng Hiên bóp mạnh cổ của Gia Cát Hồng Nhan, “Còn bao che tên đó? Được, bản vương tự có cách để ngươi nói! Mang roi đến cho bản vương!”
“Á!” Gia Cát Hồng Nhan đột nhiên hét lên, Sở Lăng Hiên lại có thể cho rằng đứa con kia không phải của hắn, hắn nhất định sẽ giết nàng, nàng không quản cơ thể suy nhược, xuống giường đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, “Tam muội, van xin muội, muội nói với Lục điện hạ giúp đứa con kia của của chàng đi. Ta không hề phản bội chàng! Tam muội, muội giúp ta van xin đi, chàng nhất định sẽ đánh chết ta mất.”
Gia Cát Linh Ẩn nhếch môi, nhớ lại kiếp trước, cảnh tượng nàng phủ phục bên chân Gia Cát Hồng Nhan. Nàng không bao giờ quên, thời điểm nàng nghĩ đã là thê thảm tuyệt vọng nhất rồi, Gia Cát Hồng Nhan còn nói với nàng, vậy còn chưa đủ. Vì thế, nàng ta dùng biện pháp rất tàn nhẫn để tra tấn nàng, để nàng sống không bằng chết, rồi lại muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Nhìn đến Gia Cát Hồng Nhan phủ phục dưới chân nàng, nàng không có chút lòng trắc ẩn nào, nàng còn cảm thấy vẫn chưa đủ, còn kém xa sự tra tấn và lăng nhục mà nàng đã phải chịu, cái này có đáng là gì.
Nàng thở dài: “Đại tỷ à, sao muội có thể kết luận đứa con là của ai chứ? Muội khuyên tỷ vẫn nên nói thật đi, bằng không người chịu khổ sẽ là tỷ đó.”
“Ta không có! Là ngươi, ngươi đổ oan cho ta phải không?”
“Đại tỷ nói gì vậy, ta quả thật rất vô tội.”
Lúc này, nô tài trong phủ đã mang roi đến, Gia Cát Hồng Nhan nhìn thấy ánh mắt của Sở Lăng Hiên và chiếc roi kia, nhịn không được run lên, “Lục điện hạ, thiếp không có… Người tin thiếp đi!”
“Vút! Vút!”… Cơn mưa roi da trút xuống thân thể Gia Cát Hồng Nhan, nàng oằn mình, không ngừng lăn lộn trên đất, miệng phát ra tiếng tru thê lương!
Kêu đi! Gia Cát Hồng Nhan, ngươi còn nhớ không, kiếp trước, lúc Sở Lăng Hiên đánh ta như thế, thì ngươi ở bên cạnh cười tươi như hoa.
Sở Lăng Hiên xuống tay vô cùng ngoan độc, ánh mắt hắn đỏ quạch như máu, mấy roi đánh xuống, Gia Cát Hồng Nhan đã bong da tróc thịt. Nàng hét lớn, bất giác ngất đi.
“Lục điện hạ, tỷ ấy ngất rồi, đánh nữa cũng không có cảm giác.”
Lời nói của Gia Cát Linh Ẩn làm Sở Lăng Hiên dừng tay, hắn ghét bỏ liếc Gia Cát Hồng Nhan một cái, ném chiếc roi trong tay đi.
“Lục điện hạ, Thất vương phi, Thất điện hạ đến.”
“Thất điện hạ đến đón ta rồi, Lục điện hạ, cáo từ.”
Sở Lăng Hiên nhìn nàng chằm chằm, “Là ngươi gọi hắn tới? Ngươi lo sợ bản vương làm gì ngươi nên mới gọi hắn đến? Ngươi cho là hắn đến, bản vương không dám làm gì ngươi sao?” Hắn đến gần nàng.
Nàng lui về sau từng bước: “Sở Lăng Hiên, ngươi muốn làm gì?”
Hắn lại tiến gần, bắt lấy tay nàng, đưa ngón tay đặt lên miệng nàng, vuốt ve, “Mềm mại ấm áp, bản vương thật sự rất muốn nếm thử mùi vị của ngươi đó!”
“Sở Lăng Hiên, ngươi đang làm gì!” Lúc này, Sở Lăng Thiên đi vào, nhìn thấy hành động của Sở Lăng Hiên, liền tung ra một chưởng.
Sở Lăng Hiên đẩy Gia Cát Linh Ẩn về hướng Sở Lăng Thiên, Sở Lăng Thiên lập tức thu tay về, đón lấy nàng. Sau khi kéo nàng ra sau lưng, y lại ra tay với Sở Lăng Hiên.
“Thất gia, đừng, chúng ta về đi.”
“Nghe thấy chưa?” Sở Lăng Hiên đắc ý cười cười, “Thất vương phi của ngươi đang cầu xin giúp ta đó.”
“Sở Lăng Hiên…” Sở Lăng Thiên vừa định xuất chiêu, lại bị Gia Cát Linh Ẩn giữ chặt, y tức giận, lôi kéo Gia Cát Linh Ẩn, thở hổn hển rời khỏi Lục vương phủ.
Y đi nhanh phía trước, mặc cho Gia Cát Linh Ẩn có đuổi kịp hay không. Gia Cát Linh Ẩn dứt khoát không để ý đến y, chậm rãi đi đằng sau. Nàng biết tính khí của y, lúc tức giận, thế nào cũng phải dỗ dành mới được.
Thấy nàng chưa đi đến, trong lòng y lại lo lắng, thở phì phò đi ngược trở về. Nhìn thấy bóng dáng mỏng manh của nàng thì không khỏi đau lòng, chỉ là nghĩ đến hành động vừa rồi Sở Lăng Hiên đã làm với nàng, sắc mặt lại âm u bất định. Y đứng lại chờ nàng.
Nàng lại làm như không thấy y, cứ thế đi ngang qua y.
“Đứng lại!” Sở Lăng Thiên gọi, “Nàng không có gì giải thích với ta ư?”
“Nếu chàng tin ta, cho dù ta không giải thích thì chàng vẫn tin, còn nếu không tin, ta giải thích gì cũng vô dụng!”
“Nàng còn nói lý!” Sở Lăng Thiên giữ nàng lại, ôm nàng vào lòng, “Hắn làm vậy với nàng, nàng còn cầu xin thay hắn? Hay là trong lòng nàng thật sự có vị trí của hắn?”
Nghe y nói thế, Gia Cát Linh Ẩn dở khóc dở cười, xoay mặt đi chỗ khác không thèm để ý đến y.
“Nói mau!” Sở Lăng Thiên lại không thả nàng ra, “Biết rõ hắn vẫn luôn có ý xấu với nàng, còn đến Lục vương phủ! Còn nói giúp hắn! Ta đánh hắn, nàng đau lòng đúng không?”
“Sở Lăng Thiên, chàng là đồ khốn!” Gia Cát Linh Ẩn giãy ra, “Sáng nay, Gia Cát Hồng Nhan đổi nước dưa hấu của ta thành nước cam, hơn nữa trong đó còn bỏ thêm thuốc sảy thai. Ả vốn định hãm hại ta, còn định hại Thái tử phi sảy thai, không ngờ bản thân ả lại có mang, uống nước cam xong liền sảy thai. Hoàng thượng bảo ta đưa ả về, chàng cũng biết ân oán giữa ta với ả mà, ta chỉ muốn… muốn xem một chút bộ dạng khốn khổ của ả.”
“Vậy sao xem rồi còn chưa đi? Là đang mong chờ gì à?” Y nắm chặt tay nàng, đau lòng thay những chuyện nàng đã phải trải qua ở kiếp trước, cũng nghĩ mà sợ nếu hôm nay Gia Cát Hồng Nhan đạt được mục đích, nàng phải làm sao? Nhưng trong đầu y lại cứ hiện lên hành động ban nãy của Sở Lăng Hiên, nhịn không được nói ra lời làm tổn thương nàng.
“Đúng, ta đang chờ đợi Gia Cát Hồng Nhan không còn, có phải Sở Lăng Hiên sẽ nạp ta làm phi không!” Nàng đã giải thích rồi, vì sao y còn chưa tin, còn nói ra lời làm tổn thương người khác như vậy. Nàng cũng là người có lòng tự trọng cao, không chịu cúi đầu.
“Được!” Sở Lăng Thiên buông nàng ra, “Bản vương tác thành cho nàng!” Nói xong, y tự mình trở về phủ, dọc theo đường đi, đều không quay đầu lại.
Trở về phủ, thấy nàng chưa về cùng, trong lòng y thấp thỏm, muốn đi tìm nàng, bước chân bước ra rồi lại bỗng nhiên dừng lại, rõ ràng là lỗi của nàng, sao y lại phải đi tìm nàng?
“Kinh Phong!” Sở Lăng Thiên gọi lớn.
“Gia.” Kinh Phong xuất hiện.
“Đi xem vương phi đã về chưa?”
“Dạ, gia.” Kinh Phong thấy sắc mặt Sở Lăng Thiên u ám, không dám chậm trễ, mau chóng ra ngoài tìm, không lẽ họ cãi nhau, từ lúc hai người thành thân đến nay vẫn luôn tốt, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Kinh Phong nhanh chóng bắt gặp bóng dáng của Gia Cát Linh Ẩn, nàng đang đứng ngẩn người dưới một tàng cây. Kinh Phong lắc đầu, xem ra hai người họ thực sự có vấn đề.
“Tiểu thư, sao còn chưa về phủ? Gia lo lắng cho tiểu thư lắm.”
“Y? Y sẽ không lo đâu!” Gia Cát Linh Ẩn cắn môi, Sở Lăng Thiên, tên khốn, “Ta qua chỗ Ngụy Thành xem nhà đã xây đến đâu rồi.”
Như Phong sẽ mau chóng quay về, nàng bảo Ngụy Thành đẩy nhanh tiến độ. Nhà được xây ở một nơi phồn vinh của Ngân Đô, đây là nhà thuộc về nàng và Như Phong, đồ khốn Sở Lăng Thiên kia nếu không quan tâm đến nàng, nàng cũng có chỗ để đi! Xem nhà xong, nàng lại đi loanh quanh trên đường một hồi, không chịu về nhà.
“Tiểu thư, trời sắp tối rồi, mau chóng hồi phủ đi. Gia sẽ rất lo lắng.”
“Kinh Phong, ngươi nói xem ta đối với ngươi thế nào.”
Kinh Phong ngạc nhiên, “Tiểu thư đối đãi với thuộc hạ rất tốt.” Gia Cát Linh Ẩn đã gả vào Thất vương phủ rồi, nhưng họ vẫn gọi nàng là tiểu thư, mà không phải là Thất vương phi, có thể thấy được trước khi nàng thành thân với Sở Lăng Thiên, họ đã xem nàng thành chủ tử rồi.
“Vậy thì tốt! Đêm nay ta tìm một khách điếm ngủ lại, ngươi đừng nói với hắn ta đi đâu.”
“Tiểu thư…” Kinh Phong gãi đầu khó xử, vậy Sở Lăng Thiên kia còn không xé hắn ra ư.
“Vậy ngươi hãy đi cùng ta, đỡ phải khó xử! Đến lúc đó cứ nói là ta không cho ngươi về!”
“Thuộc hạ…”
“Đi thôi!”
Hết chương 240