Thì có thể mặc sức làm càn ư?
Nhớ lại lúc nhìn thấy tình cảnh của Vương Định, đôi mắt Quân Tường càng trở nên lạnh lùng.
Xương cốt đâm xuyên qua lớp da thịt.
Người quân nhân mạnh mẽ năm đó, đau đớn tới mức ngất lịm.
Làm sao mà Quân Tường có thể không tức giận.
Vì thế, dù cho chứng kiến Ninh Hoạ Lầu cũng có vài phần trách nhiệm, đứng ra cầu xin.
Quân Tường cũng chẳng thèm để tâm.
Cái chết đột ngột của gã đàn ông tóc đuôi sam, khiến tất cả những người đang có mặt ở đây đều hiểu rõ.
Con rể nhà họ Trần quả nhiên không hổ danh là người mạnh nhất thành phố Thiên Nam này!
Nhà họ Kim, nhà họ Thương, nhà họ Hàn, nhà họ Ninh đã là gì!
Chỉ hành động dựa theo cảm xúc cá nhân.
Chỉ cần chọc tới anh, thì dù có là ai cũng sẽ không nể mặt!
Đúng là khí chất ngút trời!
Nghe thấy lời này của Quân Tường, Ninh Hoạ Lầu bước về phía trước một bước, thân thể mỏng manh đứng trước
mặt anh.
Hai mắt nhìn chăm chăm vào Quân Tường: "Vậy anh còn muốn thế nào nữa?"
Cô ta giống như con mèo nhỏ nhe răng nanh trước mặt một con rồng vậy.
Tuy rằng muốn phản kháng, nhưng tất cả đều là vô ích mà thôi.
Quân Tường cười lạnh, đáp: "Sau vụ việc của nhà họ Hàn, tôi vốn định kín tiếng hơn".
“Nhưng, tất cả mọi chuyện, đều là do mấy người tự chuốc lấy mà thôi".
Quân Tường giống như một vị thần, khí chất của anh hoàn toàn đàn áp tất cả những người đang có mặt ở đây.
Quét mắt một lượt, tất cả mọi người đều giống như mọc gai trên lưng vậy.
Ngay cả Ninh Hoạ Lầu lúc này cũng hoàn toàn bất lực.
Dù gì, ám ảnh mà Quân Tường đem tới cho bọn họ.
Thật sự quá lớn mà.
Kết cục của hai nhà họ Kim và họ Thương như một bài học xương máu bày ra trước mắt bọn họ.
Tới lúc này, ở thành phố Thiên Nam ai cũng phải thừa nhận.
Quân Tường giống như một con rồng cuồng nộ.
Làm đảo lộn cả thành phố Thiên Nam này.
Ngay đến cả nhà họ Ninh cũng chẳng thể nào chống đỡ nổi.
Ninh Hoạ Lầu nhướng mày, hướng ánh mắt về phía Quân Tường.
Trước mặt cô ta, Quân Tường tuấn tú, khí chất ngút ngời, đôi mắt sáng như sao trời.
Tuy rằng đơn thương độc mã, nhưng lại giống như một vị tướng cao ngạo.
Đem theo khí chất ngời ngời.
Chỉ một mình, nhưng lại lấn áp tất cả.
Kiêu ngạo vô cùng.
“Phải làm sao thì anh mới đồng ý tha thứ cho nhà họ Ninh đây?"
Trong đầu Ninh Hoạ Lầu lúc này đã nghĩ ra cả ngàn suy nghĩ khác nhau.
Nhưng, cuối cùng vẫn chọn cách nhún nhường thoả hiệp.
Cô ta khẽ cúi người, nói một cách cung kính.
Tất cả mọi người đang có mặt đều đồng loạt nhìn về phía Ninh Hoạ Lầu.
Cả thành phố Thiên Nam này có ai mà không biết, Ninh Hoạ Lầu kiêu ngạo như thế nào.
Cả đời chưa từng cúi đầu trước ai.
Vậy mà khi đối diện với Quân Tường, cũng chỉ có thể cúi đầu thoả hiệp.
Cất hết đi vẻ ngông cuồng.
“Khụ khụ..."
Từ phía xa, một tiếng ho khan truyền tới, là Bà cụ Ninh, chống gậy chậm rãi bước tới.
Hôm nay là lễ mừng thọ 102 tuổi của Bà cụ Ninh.
Mái tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo.
Nhìn bà ta run rẩy, như thể chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay vậy.
“Chàng trai trẻ, có thể nào nể mặt bà lão này, mà bỏ qua cho nhà họ Ninh hay không..."
Bà cụ Ninh tuy không phải là gia chủ đời trước của nhà họ Ninh.
Nhưng cũng là người đã quán xuyến nhà họ Ninh mấy chục năm.
Bà ta mới chỉ nhìn qua đã biết Quân Tường không tầm thường chút nào.
Toát ra khí chất phi phàm.
Cộng thêm những tin đồn lan truyền khắp thành phố Thiên Nam mấy ngày gần đây.
Bà cụ Ninh tuy rằng già cả, nhưng vẫn còn rất minh mẫn sáng suốt.
Có khí thế của quân nhân, hành động tuy bất cần và độc đoán, nhưng vẫn giữ được quy tắc.
Chàng trai trẻ này, không phải là người mà nhà họ Ninh có thể gây sự được!
Dù cho nhà họ Ninh đã có lịch sử cả trăm năm.
Bà cụ Ninh thái độ chân thành, hướng ánh mắt về phía Quân Tường.
Ninh Hoạ Lầu đứng bên cạnh lập tức tiếp lời: "Để bù đắp, nhà họ Ninh sẵn sàng dùng mọi cách để giúp bạn của anh
chữa trị, đồng thời sẽ chịu bồi thường".
Hai người phụ nữ nhà họ Ninh, một già một trẻ, đều đang đổ dồn ánh mắt về phía Quân Tường.
Những vị khách đang có mặt đồng loại hít một hơi lạnh.
Ánh mắt nhìn về phía Quân Tường tràn ngập sự đố kị.
Chỉ với sực lực bản thân mà có thể khiến nhà họ Ninh một già một trẻ đều cúi đầu nhận lỗi.
Những người nhà họ Ninh đứng xung quanh đều nhìn Quân Tường một cách căm phẫn.
Chỉ hận là không thể chôn sống Quân Tường ngay lúc này!
Quân Tường ngẩng đầu, nhìn Bà cụ Ninh một lượt, rồi quay qua nhìn Ninh Hoạ Lầu.
“Dù gì, hôm nay là ngày mừng thọ của Bà cụ Ninh, Quân Tường tôi nể mặt bà mà bỏ qua".
Cơ thể hướng về phía trước, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.
Quân Tường tiếp tục nói: "Nếu như muốn chấm dứt chuyện này, nhà họ Ninh phải đồng ý hai điều kiện của tôi".
“Điều kiện gì?", Ninh Hoạ Lầu ngẩng đầu, ánh mắt dính chặt vào người Quân Tường, hai bàn tay cô ta nắm chặt, có
thể thấy Ninh Hoạ Lầu vẫn có chút căng thẳng.
Nhìn cô ta một lượt, Quân Tường chầm chậm đáp: "Thứ nhất, nhà họ Ninh nhường lại lĩnh vực kinh doanh vật tư
này".
Ninh Hoạ Lầu khẽ nheo mắt.
Tuy rằng kinh doanh vật tư chỉ là một trong rất nhiều lĩnh vực kinh doanh của nhà họ Ninh.
Nhưng nó cũng chiếm tới một phần năm tổng tài sản nhà họ Ninh.
Một khi nhường lại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới vị thế của nhà họ Ninh.
Khi mà Ninh Hoạ Lầu vẫn đang do dự, Bà cụ Ninh đứng bên cạnh nhìn về phía Quân Tường và trả lời với vẻ mặt
bình thản: "Nhà họ Ninh đồng ý".
Quân Tường gật đầu, nhìn Ninh Hoạ Lầu rồi tiếp tục nói.
“Ngày hôm nay, những sỉ nhục do mấy người gây nên mà anh em của tôi phải chịu đựng, giờ nhà họ Ninh cũng sẽ
phải chịu điều tương tự vậy".
Ninh Hoạ Lầu ngẩng đầu nhìn Quân Tường: "Anh muốn làm gì?"
"Cô, làm người giúp việc cho tôi trong một ngày".
Sắc mặt Ninh Hoạ Lầu lập tức đanh lại.
Những người nhà họ Ninh xung quanh cũng đồng loạt tức giận.
Tất cả bọn họ đổ dồn ánh mắt phẫn nộ về phía Quân Tường, hận là không thể giết anh.
“Chàng trai trẻ, có thể nào đổi một yêu cầu khác hay không...", Bà cụ Ninh nhíu mày, các nếp nhăn trên khuôn mặt
chồng lên nhau.
“Không cần đâu bà nội, con đồng ý điều kiện này".
Ninh Hoạ Lầu ngẩng đầu, ánh mặt kiên định nhìn Quân Tường.
Tuy nhiên, Quân Tường còn cảm nhận được sự bướng bỉnh và ngông cuồng trong ánh mắt đó.
Anh gật đầu: "Cô phải hiểu rõ, bắt cô làm người giúp việc, cô sẽ phải bưng nước rót trà, rửa chân cọ lưng, thậm chí
còn hầu ngủ..."
Quân Tường không cao giọng, nhưng từng chữ nhả ra, tất cả những người có mặt ở đó đều nghe thấy rất rõ ràng.
“Người này thật quá đáng mà?"
“Đúng là quá đỗi huênh hoang!"
“Bắt gia chủ nhà họ Ninh đi làm người giúp việc?"
“Lại còn phải hầu ngủ?"
Vô số lời thì thầm bàn tán vang lên, một ánh mắt loé lên giữa Quân Tường và Ninh Hoạ Lầu.
Ninh Hoạ Lầu đỏ mặt, ánh mắt nhìn Quân Tường có chút ngượng ngùng.
Quân Tường thậm chí còn nhìn thấy Ninh Hoạ Lầu nghiến chặt răng, để lộ ra hai chiếc răng thỏ.
Một lúc lâu sau, Ninh Hoạ Lầu mới quyết tâm.
“Tôi nhận lời!"
Bà cụ Ninh ở bên cạnh nheo mắt, thở dài một hơi, cả người dường như lúc này lại già thêm vài tuổi.
Chẳng còn cách nào, đều là do nhà họ Ninh đắc tội với người ta trước.
Hơn nữa lại còn không mạnh bằng người ta.
Nếu nhà họ Ninh còn muốn tiếp tục tồn tại.
Thì nhất định phải hoàn thành yêu cầu của người ta.
Vì nhà họ Ninh, Ninh Hoạ Lầu căn bản cũng không có quyền để từ chối.
Quân Tường nhìn Ninh Hoạ Lầu và nói: "Nếu đã như vậy, hôm nay là ngày mừng thọ của Bà cụ Ninh, ngày mai tôi sẽ
tới".
Nói xong, Quân Tường liền rời đi, để lại cho bọn họ một bóng lưng kiêu ngạo cô độc.
Ngay trong ngày, tin tức gia chủ nhà họ Ninh làm giúp việc cho người khác bị truyền ra.
Chấn động toàn thành phố!
Tin tức đáng kinh ngạc!
Trong hôm nay, nhà họ Ninh coi như đã mất hết cả mặt mũi với sĩ diện.
Một già một trẻ bị con rể đến ở rể của nhà họ Trần ép cho phải cúi đầu chịu thua.
Thậm chí Ninh Hoạ Lầu còn phải làm người hầu trong một ngày cho người đàn ông đó!
Tất cả các gia tộc tại thành phố Thiên Nam đều khiếp sợ đến mức dựng hết cả tóc gáy.
Lúc này, đám gia tộc lớn kia mới hiểu được.
Có một nhân vật rất lớn đã đến thành phố Thiên Bắc này!
Chỉ ngắn ngủi có mấy ngày mà đã khiến cho thành phố Thiên Bắc điên đảo.
Không ít gia tộc lớn ngay trong đêm đã cảnh cáo con cháu nhà mình phải cực kỳ thận trọng trong việc đối xử với nhà
họ Trần.
Tuyệt đối không được đi chọc vào người con rể đến ở rể của nhà họ Trần!
Cổ nhân có câu: nhất kiếm sương hàn thập cửu châu.
Mà một mình Quân Tường đã khiến tất cả mọi người ở thành phố Thiên Nam đều phải kinh sợ.
Không có người nào lại dám bất kính!
Buổi tối hôm đó.
Trong căn phòng bí mật của nhà họ Ninh, Ninh Hoạ Lầu quỳ xuống trước mặt bà cụ của nhà họ Ninh, đầu cúi gằm,
khuôn mặt nhỏ nhắn đầy quật cường.
“Bà nội, xin lỗi, con đã khiến nhà họ Ninh phải xấu hổ rồi”.
Mặc dù là đang quỳ xuống nhận sai nhưng đôi mắt vẫn đầy vẻ quật cường như cũ.
Ánh mắt của bà cụ nhìn đứa cháu gái đang quỳ trên mặt đất, khẽ nheo mắt lại: “Hoạ Lầu à, đứng dậy đi”.
Ninh Hoạ Lầu vẫn quỳ trên mặt đất, khuôn mặt đầy vẻ ương ngạnh.
“Haiz, việc hôm nay cũng không thể trách cháu, đây là số mệnh, không thể cưỡng cầu”.
Trong lòng bà cụ nhà họ Ninh sáng như gương, nếu như mấy đứa không có não khác trở thành gia chủ của nhà họ
Ninh.
Vậy thì bây giờ, từ trên xuống dưới trong nhà họ Ninh có lẽ cũng sẽ giống như nhà họ Kim hoặc nhà họ Thương.
Tất cả già trẻ đều gánh chịu hậu quả là nằm sâu dưới ba tấc đất cả rồi.
Tình huống hiện tại mặc dù nghiệt ngã nhưng dù gì cũng vẫn giữ được mạng sống của cả nhà họ Ninh.
Nghĩ đến đây, bà cụ của nhà họ Ninh lại thở dài một tiếng.
Chẳng qua, từ nay về sau, nhà họ Ninh ở tại thành phố Thiên Nam này coi như đã bị mất đi chỗ đứng.
“Báo cáo, gia chủ, gia chủ nhà họ Hàn, Hàn Tam Thiên xin gặp”.
Quản gia của nhà họ Ninh đi như bay vào, khom người nói với bà cụ và Ninh Hoạ Lầu.
Bà cụ khẽ híp mắt, trên khuôn mặt hằn nét bể dâu của cuộc đời đã thay đổi biểu cảm đến mấy lần, cuối cùng quay
đầu nhìn về phía Ninh Hoạ Lầu.
“Hoạ Lầu, đi đi, bất kể con lựa chọn thế nào, bà nội cũng đều ủng hộ con”.
Ninh Hoạ Lầu gật đầu đứng lên, đi về phía phòng khách của nhà họ Ninh.
Vừa mới bước chân vào cửa liền nhìn thấy Hàn Tam Thiên mặc bô vest đang uống trà trông vô cùng nho nhã.
Tóc tai chải chuốt gọn gàng, gọng kính màu đen, hai mắt sáng long lanh.
Nhìn thấy Ninh Hoạ Lầu, vẻ trêu đùa hiện lên trên mặt.
“Gia chủ Ninh, dạo này thế nào”, Hàn Tam Thiên vắt chân chữ ngũ, mặt đầy ý cười.
Ninh Hoạ Lầu thì dứt khoát ngồi xuống một bên, ánh mắt quét về phía hắn ta, giọng nói lạnh lùng: “Có lời thì nói
thẳng”.
Đơn giản, thẳng thắn nhưng cũng rất cứng nhắc.
Nhưng, Hàn Tam Thiên hầu như chẳng thèm để tâm đến thái độ này.
Ngược lại cầm tách trà lên, từ tốn uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Ninh Hoạ Lầu một cái.
“Gia chủ Ninh, cảm giác bị người ta bắt nạt thế nào?”
Ninh Hoạ Lầu khẽ nheo mắt, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Nếu như gia chủ nhà họ Hàn đến đây chỉ để nói chuyện
này thì xin mời về đi”.
Hàn Tam Thiên cúi đầu, ánh mắt sa sầm siết chặt nắm đấm: “Mấy ngày trước là tôi, hôm nay là cô, mấy ngày sau đây
không biết lại đến lượt ai nữa, thành phố Thiên Nam này dù gì cũng là chiến trường chính của chúng ta…”.
“Ồ? Gia chủ Hàn có kế hoạch gì?”, Ninh Hoạ Lầu ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên đứng dậy: “Mấy gia tộc lớn ở thành phố Thiên Nam này hợp sức lại với nhau, các mối quan hệ và
sức mạnh có thể sử dụng được thì sử dụng hết, để đàn áp lại anh ta!”
Ánh mắt rơi lên người Ninh Hoạ Lầu, Hàn Tam Thiên đánh giá từ cô ta trên xuống dưới.
“Đến lúc đó, tôi với cô liên hôn, nhân lúc loạn lạc thu phục hết những gia tộc khác, từ đó về sau, thành phố Thiên
Nam chỉ còn lại hai nhà Ninh và Hàn chúng ta”.
Ninh Hoạ Lầu cười lạnh nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Liên hôn với tôi? Anh có biết tôi phải làm người hầu cho anh ta
một ngày, kiểu người hầu mà anh ta muốn làm gì cũng được không?”
Hàn Tam Thiên vẻ mặt đùa cợt nhìn về phía Ninh Hoạ Lầu: “Tôi cũng chẳng phải người cổ hủ, chẳng qua là những
việc giữa nam và nữ làm mà thôi”.
Vừa đi vừa tiến về Ninh Hoạ Lầu: “Hoặc là, tôi có thể lấy được trăng trước thì sao…”.
Ninh Hoạ Lầu khinh thường nhìn về phía Hàn Tam Thiên: “Chỉ dựa vào anh?”
Hàn Tam Thiên: “Thế nào?”
“Một người đàn ông mà đến vị hôn thê của mình bị người ta đưa đi cũng không dám hé răng thì sẽ lọt vào mắt tôi
sao?”, trên mặt Ninh Hoạ Lầu lạnh băng.
Dứt khoát đưa tay ra làm tư thế mời.
“Gia chủ Hàn, xin mời về cho”.
Mặt Hàn Tam Thiên sa sầm: “Gia chủ Ninh cứ thế cam tâm tình nguyện để cho người ta cưỡi lên đầu sao?”
“Nếu như anh có đủ khả năng thì cũng có thể cưỡi lên đầu tôi, việc này, nhà họ Ninh tôi chấp nhận rồi, gia chủ Hàn,
anh không cần phải nói nhiều nữa”, lời nói của Ninh Hoạ Lầu cứng nhắc.
Kỳ thực cô ta nhìn rất rõ, họ Quân con rể của nhà họ Trần kia.
Mặc dù có hành vi bá đạo, cách giải quyết sự việc cũng rất tàn nhẫn nhưng lại rất có quy tắc.
Chỉ cần không chủ động đi chọc vào anh ta thì anh ta cũng sẽ không chủ động mạo phạm người khác.
Mà kiểu người như Hàn Tam Thiên thì Ninh Hoạ Lầu đã biết từ lâu rồi.
Nếu như thực sự để cho Hàn Tam Thiên có đủ sức mạnh thì hắn ta nhất định sẽ coi trời bằng vung.
Do vậy, Ninh Hoạ Lầu không muốn làm bạn với hổ.
Khuôn mặt của Hàn Tam Thiên không còn giữ được vẻ nho nhã nữa mà đổi thành vẻ sa sầm: “Nếu như gia chủ Ninh
thích bị người ta cưỡi như vậy, thì Hàn tôi cũng không ngăn cản nữa!”
Đối diện với sự châm chọc của hắn ta, biểu cảm của Ninh Hoạ Lầu vô cùng bình tĩnh, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn hắn:
“Ít nhất, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc bị người ta cướp mất vị hôn thê”.
Hàn Tam Thiên nổi khùng: “Cô!”
Ninh Hoạ Lầu lắc lư mái tóc ngắn, liếm đôi môi đỏ: “Tôi thế nào, thì cũng không để cho anh cưỡi, gia chủ Hàn đội mũ
xanh, mời về cho”.
Khoé mắt đầy vẻ đùa cợt, Ninh Hoạ Lầu khiêu khích nhìn Hàn Tam Thiên.
Gia chủ Hàn đội mũ xanh!
Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt hung ác trừng Ninh Hoạ Lầu, cuối cùng cũng không dám trở mặt nên
đành quay người rời đi.
Biểu cảm của Ninh Hoạ Lầu cũng trở nên lạnh lùng.
Suy tư hồi lâu rồi vẫn quyết định lấy điện thoại ra, đầu tiên là thở dài một hơi sau đó bấm số gọi.
“Lần này, nhà họ Ninh nhận thua, mau chuyển hết mảng kinh doanh vận chuyển cho họ”.
…
Công ty TNHH vận chuyển Quân Lâm.
Quân Tường đứng trước phòng phẫu thuật sơ sài nhìn Bạch Tiểu Hoàng đang phẫu thuật cho Vương Định.
Hai tay chắp sau lưng, sắc mặt nghiêm trọng.
Cho dù nhà họ Ninh đã chịu cúi đầu nhận thua, chấp nhận để bị người ta tuỳ ý đánh mắng.
Nhưng, cho đến cuối cùng thì vẫn không thể khiến cho Quân Tường bớt giận.
Theo anh thấy, có mười nhà họ Ninh thì cũng không đủ quan trọng bằng vết thương của người chiến hữu.
“Chiến tôn”, Trần Nộ tiến đến, biết tâm trạng Quân Tường không tốt, điều này khiến cho đám đàn ông vạm vỡ đứng
cách đó khoảng hai mét cũng bắt đầu hành động cẩn thận hơn.
“Nói”, Quân Tường lời ít ý nhiều, hai tay chắp phía sau lưng, tập trung nhìn Vương Định, đầu cũng không quay lại.
“Hàn Tam Thiên sau khi trở về từ nhà họ Ninh liền bắt đầu liên hệ với một số gia tộc khác ở thành phố Thiên Nam”.
“Tôi đoán là Hàn Tam Thiên muốn kết nối các gia tộc khác ở thành phố Thiên Nam này để cùng nhau đối phó với
Chiến tôn”.
Trần Nộ nói xong liền lùi về sau một bước.
Hai mắt sáng rực như hai ngon đuốc, chỉ cần một mệnh lệnh của Chiến tôn.
Anh ta sẽ san bằng đám gia tộc kia!
Đám kiến hôi mà cũng dám nhe nanh múa vuốt với rồng?
Gia cầm mà cũng dám phân cao thấp với đại bàng cánh vàng?
Có một số người, nếu đã không phân biệt được sống chết thì Trần Nộ cũng không ngại đóng vai Hắc Bạch Vô
Thường tiễn bọn họ đi gặp Diêm vương!
Nghe thấy lời của Trần Nộ, biểu cảm của Quân Tường bình tĩnh nhưng sự liều lĩnh trong đáy mắt lại như sắp tuôn
trào.
Một thân khí thế, không hề kiêng dè mà tuôn ra ào ạt.
“Không cần lo, để cho bọn chúng tới đây!”
“Tôi muốn xem bọn chúng có bao nhiêu đầu người, có đủ để Quân tôi đây lấy đi không!”
Có bao nhiêu người muốn nộp mạng.
Quân Tường đều có thể giải quyết được!
Đôi mắt nheo lại đầy kiêu ngạo.
Lúc này, thành phố Thiên Nam cũng bắt đầu dậy sóng.
Đáng nhẽ, thành phố Thiên Nam này giống như một hồ nước nhỏ vậy, tuy rằng trong đó cá lớn ăn cá bé, tôm lớn ăn
tôm nhỏ, nhưng cũng không xuất hiện người nào giống như Quân Tường, có thể áp chế mọi thứ.
Quân Tường vừa ra tay, lập tức áp chế tất cả.
Quá bá đạo rồi.
Có thế khiến tất cả các gia tộc lớn ở thành phố Thiên Nam này đứng ngồi không yên.
Chuẩn bị đứng về một phía, cùng nhau đối phó với Quân Tường.
Là hạc giữa một bầy chim, là rồng lao vào ổ rắn.
Nhưng, Quân Tường hoàn toàn không để tâm tới!
Nếu có tìm tới, cũng không cự tuyệt!
Trong phòng phẫu thuật thô sơ, sau khi băng bó xong, Bạch Tiểu Hoàng ngẩng đầu nhìn Quân Tường và nói: "Phẫu
thuật thành công rồi".
“Có bao nhiêu khả năng sẽ hồi phục hoàn toàn?", ánh mắt Quân Tường đổ dồn về phía Bạch Tiểu Hoàng.
“80 phần trăm".
Vết thương thực sự quá nặng, nên Bạch Tiểu Hoàng cũng không dám chắc chắn 100 phần trăm.
Quân Tường gật đầu, khẽ quay qua.
“Trần Nộ, chuẩn bị những loại thuốc tốt nhất để chữa trị cho Vương Định".
"Sau khi Ngô Thu và Vương Định bình phục, công ty vật tư giao cho hai người họ quản lý".
Nhìn về phía sau thấy Quân Thiên đang ngồi một bên trầm tư suy nghĩ.
Anh lên tiếng: "Quân Thiên, mấy hôm nay chuẩn bị trước đi, chuẩn bị nhập ngũ".
Quân Thiên gật đầu.
Quân Tường tiếp tục nói: "Trần Nộ, cần một thông báo nhập học của trường quân sự Thiên Võ".
Trần Nộ gật đầu, quay người rời đi chuẩn bị.
Trường quân sự Thiên Võ.
Thiên Võ là trường quân sự hàng đầu, đào tạo ra 432 vị tướng sáu sao, 220 vị tướng Định Viễn bảy sao, 56 vị tướng
Trấn Quốc tám sao.
Đây phải nói là tấm lá chắn mạnh nhất của quân đội Võ Quốc.
Quân Thiên gật đầu.
“Đại ca, gia chủ Ninh gia muốn gặp anh", Đào Hoa từ ngoài bước vào, nhỏ giọng.
“Đưa tới phòng khách chờ đi", Quân Tường lạnh giọng.
Toà nhà này là toà nhà của công ty vật tư Quân Lâm, có tổng cộng bốn tầng.
Phòng khách nằm trên tầng cao nhất.
Căn phòng trên tầng bốn bày biện rất đơn giản.
Chỉ có một vài món đồ nội thất cơ bản, và một bức thư pháp chữ Thảo.
Nét chữ như rồng bay phượng múa, ngang tàng và phóng túng.
Chỉ mới nhìn một lượt đã thấy có một luồng khí thế bức người ập tới.
Bốn chữ như hoà thành một cơn sóng, tràn ngập sức sống.
“Quân Lâm Thiên Hạ!"
Ninh Hoạ Lầu ngẩng đầu, nhìn về hướng bốn chữ đó.
Công ty vật tư lấy tên là "Quân Lâm Thiên Hạ", khí phách vô cùng.
Có tiếng bước chân từ bên cạnh truyền tới.
Ninh Hoạ Lầu theo quán tính quay đầu lại.
Tuy rằng mới nửa ngày không gặp, nhưng Quân Tường vẫn đem tới cho Ninh Hoạ Lầu cảm giác bị đàn áp mạnh mẽ.
Tàn bạo và uy nghiêm.
Thân hình thẳng tắp, đầu đội trời, chân đạp đất.
Đôi mắt sáng như sao, đem theo sự lạnh lùng băng giá, khiến người khác không khỏi rùng mình.
Trong mắt Ninh Hoạ Lầu giờ chỉ còn bốn chữ.
Thần tiên hạ phàm.
Nhìn thấy Quân Tường đang lên lầu, cô ta lập tức đứng dậy, tâm trạng vốn đang bình tĩnh khi nãy bắt đầu gợn sóng,
chân tay luống cuống, có chút bối rối nhìn về phía Quân Tường.
Ninh Hoạ Lầu trước nay chưa từng căng thẳng như vậy.
Nhìn thấy Quân Tường, cô ta rút từ trong túi hồ sơ ra một quyển hợp đồng dày.
Sau đó hai tay đưa cho Quân Tường một cách cung kính: "Anh Quân, đây là tài liệu về tất cả những công ty vật tư
của nhà họ Ninh".
Quân Tường ngồi vắt chân trên sofa.
Nhìn chằm chằm vào Ninh Hoạ Lầu.
Lúc này, Ninh Hoạ Lầu đã thay một bộ vest trắng muốt.
Đeo thêm một cặp kính gọng đen.
Vẻ ngông cuồng được giấu đi, trở nên có phần thư sinh nho nhã.
Có trí tuệ, có năng lực, là hình mẫu người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ.
Nhưng, khi đối diện với Quân Tường, khí thế bức người kia lại được cất đi, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường đem
theo chút cảm giác thất bại.
Quân Tường gật đầu, cầm lấy hợp đồng.
Sau khi xem lướt qua một lượt, Quân Tường tiếp tục gật đầu.
Sau đó anh ngẩng đầu lên nhìn Ninh Hoạ Lầu.
Ninh Hoạ Lầu có chút căng thẳng, nhưng vẫn cố gắng nhìn trực diện về phía Quân Tường.
Gương mặt không hề né tránh.
“Cô tên là...", Quân Tường suy nghĩ.
Ninh Hoạ Lầu có chút buồn bực, vẫn nghĩ Quân Tường đang trêu đùa mình.
Khắp thành phố Thiên Nam có ai mà không biết tới tên tuổi của Ninh Hoạ Lầu chứ.
Nhưng cô ta vẫn phải cắn răng đáp lại: "Ninh Hoạ Lầu".
“Rất tốt, từ lúc tôi tới thành phố Thiên Nam này, nhà họ Ninh là gia tộc nghe lời nhất".
Quân Tường đáp.
Ninh Hoạ Lầu vẫn đứng im một chỗ, nhìn về phía Quân Tường.
“Thấy cô biết nhìn đại cục như vậy, tôi bỏ qua cho nhà họ Ninh".
Quân Tường đứng dậy, nhìn vào đống chứng từ của các công ty vật tư kia, chầm chậm lên tiếng.
Những công ty này, phải đáng giá tới hàng trăm tỉ.
Ít nhất là có thể giúp công ty vật tư Quân Lâm trở thành công ty vật tư đứng đầu trong nước.
Có thế thấy, thành ý của nhà họ Ninh không tồi chút nào.
Ninh Hoạ Lầu không ngờ rằng Quân Tường lại dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy.
Cô ta do dự nhìn Quân Tường một lượt rồi nói: "Anh Quân, không phải nói là tôi sẽ làm giúp việc cho anh một ngày
sao, nếu như có dự định này thì tranh thủ sớm đi".
Quân Tường trực tiếp phẩy tay đáp: "Không cần cô".
Ninh Hoạ Lầu thở phào nhẹ nhõm, khẽ cúi người nhìn Quân Tường: "Vậy cảm ơn anh Quân nhiều rồi".
Nói rồi, Ninh Hoạ Lầu quay người bước xuống lầu.
Nhưng, vừa đi được một nửa, Ninh Hoạ Lầu đã dừng lại, trên mặt hiện ra vài phần do dự.
Cô ta quay đầu nhìn Quân Tường và nói: "Anh Quân, nhà họ Hàn đang lôi kéo những gia tộc khác để chuẩn bị đối
phó với anh..."
Quân Tường không chút quan tâm, phẩy tay đáp: "Không sao, cứ mặc kệ bọn họ đi!"
Quân Tường giơ tay, đầy vẻ tự tin.
Hoàn toàn không coi đám người nhà họ Hàn ra gì.
Nhìn thấy Quân Tường như vậy, Ninh Hoạ Lầu cũng không nói nhiều thêm nữa.
Cô ta xuống lầu rồi trực tiếp trở về nhà họ Ninh.
Quân Tường đưa quyển hợp đồng dày cộp cho Trần Nộ: "Đi tiếp quản đi, trong vòng một tháng phải giải quyết dứt
điểm các mối quan hệ, nhanh chóng đưa Quân Lâm phủ sóng khắp cả nước đi".
Trần Nộ cầm lấy quyển hợp đồng rồi rời đi.
Quân Tường đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.
Lúc này, phía bên ngoài đã bắt đầu lên đèn.
Bạch Tiểu Hoàng không biết theo lên từ lúc nào, đứng bên cạnh Quân Tường.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô ta đặt sau lưng, kiêu ngạo đưa ánh mắt theo hướng của Quân Tường, cùng nhìn xuống
phía dưới.
Bạch Tiểu Hoàng có chút lo lắng, nói: "Nếu như toàn bộ các gia tộc ở thành phố Thiên Nam này mà liên kết lại với
nhau, thì anh sẽ rất bị động đó".
Quân Tường gật đầu, nhưng trên mặt lại hiện lên một nét cười.
“Aiya, thật sự sẽ rất bị động đó", Bạch Tiểu Hoàng tiếp tục khuyên nhủ.
Dù là hổ dữ thì cũng không thể nào chống lại cả một đàn sói.
Vì vậy Bạch Tiểu Hoàng rất lo lắng, nếu như những gia tộc kia hợp lực phản công, không biết Quân Tường có chống
đỡ nổi hay không.
Quân Tường vươn tay xoa đầu Bạch Tiểu Hoàng.
Hai mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thành phố rực rỡ, tấp nập.
Trong mắt Quân Tường ánh lên tinh thần chiến đấu.
“Hy vọng bọn họ phản công mạnh và tàn bạo hơn nữa! Càng tàn bạo càng tốt!"
Bạch Tiểu Hoàng ngây người: "Tại sao?"
"Chỉ có như thế thì bọn họ mới biết được..."
“Cái thực sự gọi là..."
"Quyền lực tối thượng!"