Mục lục
Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái này, có gì đâu mà không nghĩ thông suốt được chứ?”
Ánh mắt anh nhìn về phía xa, lên tiếng: “Không phải nhà họ Lâm trước giờ đều như vậy sao?”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, nhưng cuối cùng, cũng không nói gì nữa.
“Tao muốn xem xem, tên nào dám chọc vào cậu Lý của bọn tao!”
Từ phía xa, một đám người đi tới.
Đi theo cạnh đám người kia là Lâm Ngôn Niên mặt mày sưng vù.
Ánh mắt Lâm Ngôn Niên nhìn Quân Tường khác hẳn lúc trước, lập tức huênh hoang nói: “Vệ sĩ của cậu Lý đều tới rồi! Giờ thì quỳ xuống tao còn có thể tha cho mày một mạng!”
Đám người đi chung với Lâm Ngôn Niên là vệ sĩ của Lý Uy, tổng cộng có ba bốn mươi người, thân hình vạm vỡ, trên tay cầm cây côn ngắn.
Còn về phần Lý Uy, ắt hẳn gã đã giữ lại tai mắt.
Bản thân gã thì âm thầm về nhà, chờ đợi tin tốt lành.
Dù cho đám mấy chục tên vệ sĩ này đều bị Quân Tường giải quyết hết, thì cũng không tìm ra gã.
Ám ảnh mà Trần Nộ gây ra cho gã, đúng là quá khủng khiếp.
Vì thế tên Lý Uy này đã lựa chọn một cách an toàn.
Trần Nộ bẻ tay, tiếng răng rắc văng lên.
“Nếu tao chọc tới Lý Uy đó thì sao nào?”, Quân Tường bước lên phía trước.
“Tao thấy mày là chán sống rồi đó không biết tính tình cậu Lý không tốt u?”
Tên vệ sĩ đứng đầu tết tóc đuôi sam, đôi mắt híp, nhìn Quân Tường và nói.
“Đắc tội với cậu Lý sẽ có kết cục thế nào chứ?”, Quân Tường xoa xoa mũi mình, ngẩng đầu hỏi.
Tên vệ sĩ tóc đuôi sam gằn giọng: “Sẽ khiến mày đau đớn vô cùng! Sống không bằng chết”.
Quân Tường gật đầu, nhìn về đám vệ sĩ, vẻ mặt giễu cợt: “ồ, cậu Lý lợi hại như vậy, chi bằng đưa bọn tao tới trước mặt cậu Lý nhận lỗi, thế nào?”
Tên vệ sĩ tóc đuôi sam nhìn Quân Tường, chửi bới: “Mẹ kiếp cũng biết điều đó”.
Hắn nói tiếp: “Cút lên xe cho tao, lát nữa tới trước mặt cậu Lý sẽ xử lý mày”.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một điếu thuốc và bắt đầu châm thuốc.
“Lúc trước mấy tên phế vật còn nói hai tên này khó đối phó, tao thấy tất cả đều là đồ bỏ đi!”, tên tóc đuôi sam kiêu ngạo nói.
Lâm Ngôn Niên như một con chó theo đuôi, đi tới chỗ tên tóc đuôi sam bợ đỡ, nói: “Vẫn phải chờ anh Lưu ra mặt, tên nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lời hết”.
“Đi, cả ba người chúng mày đều theo tao về nhà họ Lý! Để coi cậu Lý sẽ xử lý chúng mày thế nào!”, Lâm Ngôn Niên chỉ về phía Quân Tường và nói.
Lâm Tiêu có chút sợ hãi.
Cả người tức khắp co cụm lại.
Quân Tường vỗ vai cô ta, nói: “Yên tâm, sẽ không sao đâu”.
Cô ta quay đầu, nhìn Quân Tường.
Lâm Tiêu cảm thấy được truyền một luồng dũng khí rất lớn, gật đầu, đi theo Quân Tường lên xe của tên tóc đuôi sam.
Lâm Ngôn Niên nhìn thấy Trần Nộ đi tới bên cạnh hắn ta.
Hắn ta cố gắng nhấc chân lên, nhưng chỉ nhấc được tới đầu gối của Trần Nộ.
Trong miệng mắng mỏ:
“Cao to như vậy tính hù doạ ai chứ?”
Trần Nộ quay đầu, nhìn về phía Lâm Ngôn Niên, lộ ra vẻ mặt hung tàn.
Lâm Ngôn Niên bị doạ, nhất thời lùi lại phía sau nửa bước.
Trần Nộ nhìn về phía Lâm Ngôn Niên mỉm cười giễu cợt.
Lâm Ngôn Niên không dám động đậy nữa, chỉ nhìn Trần Nộ rồi bĩu môi: “Chút nữa tới gặp cậu Lý xem mày còn huênh hoang được không!”
Ngay lúc này.
Nhà họ Lý, mí mẳt của Lý Uy bắt đầu giật giật.
Nhớ tới thân hình lực lưỡng như gấu đen của Trần Nộ, Lý Uy không khỏi rùng mình.
Trần Nộ giống như một vị thần, khiến Lý Uy khiếp sợ.
Lý Uy có chút đứng ngồi không yên, trước sau có một dự cảm chẳng lành.
Xe công vụ từ ngoài cửa chạy vào.
Lý Uy càng thêm lo lắng sợ hãi.
Kiễng chân lẽn nhìn về phía xe công vụ, Lý Uy lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Sao đám người này lại về nhanh như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK