“Liệu Diệp Chỉ có đang đơn phương thầm mến?”
Tin tức được đưa ra không ngừng, lập tức đã trở thành đề tài hot trên mạng.
Nhưng Quân Tường hoàn toàn không biết.
Anh về nhà ngứ hôm sau vừa thức dậy đã thấy Trần Nộ đứng trong phòng khách.
“Chiến Tôn”, thấy Quân Tường đi ra, Trần Nộ lập tức chào hỏi.
“Sao vậy?”, Quân Tường nhận ra dường như Trần Nộ có chuyện gì đó.
Anh ngồi lên sô pha, rót một ly nước uống rồi mới nói.
“Những chuyện lúc trước đã xử lý xong rồi, Hoàng Vô Cực còn muốn mời anh ăn cơm”.
Quân Tường lắc đầu: “Lần trước ở biên giới, không giết ông ta đã là nể mặt ông ta rồi, lần này không đi”.
Trần Nộ gật đầu.
“Vậy hôm nay không còn chuyện gì nữa”, Trần Nộ xem xét rồi nói.
Quân Tường gật đầu.
Chuyện nhà họ Bạch đã giải quyết xong, núi Thiên Thanh đã thuộc về Bạch Tiếu Hoàng, có lẽ cô ta sẽ phải bận rộn vài ngày.
Mà Trần Tiếu Đao cũng phải mất vài ngày mới hồi phục.
Hiện tại chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi ở Giang Dương, chờ đám Trần Nộ tìm ra manh mối tiếp theo.
“Hôm nay chúng ta đi loanh quanh xem sao”.
Quân Tường cũng không mặc vest mà chọn một bộ đồ thể thao rồi ra ngoài cùng Trần
Nộ.
Trong lúc đi loanh quanh anh lại đến đại học Giang Dương ngay cạnh biệt thự.
Đại học Giang Dương coi như là đại học lớn nhất ở tỉnh Giang Bắc.
Ngôi trường chiếm diện tích rất lớn, nơi nơi đều tràn ngập khuôn mặt tươi cười đầy vẻ thanh xuân của các học sinh.
Không khí cũng rất yên tĩnh, ánh nắng chiếu xuống khiến xung quanh trở nên ấm áp.
Hôm nay Quân Tường mặc bộ đồ thể thao màu đen, khuôn mặt tuấn tú cùng làn da trắng.
Trông anh vô cùng sáng
sủa.
Quân Tường vừa đi được hai bước đã có một nữ sinh diện mạo bình thường nhưng ăn mặc vô cùng xinh đẹp chạy đến.
Cô ta sắp sửa đâm vào người Quân Tường.
Thì Trần Nộ ấn vai cô ta, khiến cô ta đứng im tại chỗ không động đậy được.
‘Anh…”
“Không được”.
Quân Tường lạnh giọng từ chối thẳng thừng.
Thậm chí còn chưa nghe hết xem nữ sinh nói gì.
Nữ sinh đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ lạnh lẽo, không cho bất cứ ai tới gần của Quân Tường.
Cô ta giậm chân: “Ra vẻ lạnh lùng cái gì!”
Cô ta lườm Quân Tường một cái rồi tức giận rời đi.
Đối với loại con gái dung tục
này.
Quân Tường hoàn toàn không có hứng thú.
Anh bước thẳng đến.
“Trần Nộ, anh học đại học lúc nào?”. Quân Tường hỏi.
Trần Nộ đứng sau anh, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, bộ dáng ngốc nghếch: “Tôi vừa lên đại học được nửa năm thì thôi học đi nhập ngũ”.
Quân Tường chưa từng nghe Trần Nộ kể về quá khứ của mình: “Vì sao?”
Tia lạnh lẽo lướt qua mắt Trần Nộ: “Giết người”.
Quân Tường gật đầu, không hỏi kỹ càng mà tiếp tục đi về trước.
Trần Nô lai nói.