Đạo diễn như thể viên đạn bay thẳng ra ngoài.
Ông ta đâm vào bức tường, phát ra âm thanh vang dội.
Đạo diễn lăn ra đất, ôm ngực rên rỉ.
“Dẫn đường”, Quân Tường quay sang nhìn Tiêu Khôn.
Tiêu Khôn bị ánh mắt lạnh lẽo của Quân Tường làm cho rùng mình.
Gã vội gật đầu, chạy lên trước dẫn đường.
Xe dã ngoại của Tiêu Khôn ở ngay phía trước.
Quân Tường đi thẳng vào.
“Chỉ cần trợ lý lên, những người khác đợi ở ngoài”, Quân Tường lên xe, nói.
Những nghệ sĩ khác vốn cũng muốn lên nhưng nghe anh nói vậy thì đứng bên ngoài ngay cạnh xe.
Bước vào xe, Quân Tường đặt Diệp Chỉ lên giường.
Anh quay sang hỏi trợ lý: “Mấy hôm nay cô ấy có gì bất thường không?”
Trợ lý còn chưa quá 20 tuổi, lúc này nghe Quân Tường nói vậy thì đáp: “Có, nhưng cô ấy đều nhịn”.
Quân Tường gật đầu, lại nhìn Diệp Chỉ.
Anh đã cầm phương thuốc cổ truyền của ông cụ Hàn, cũng hứa là sẽ trị hết bệnh cho Diệp Chỉ.
Vì thế, anh đương nhiên sẽ cố hết sức.
Tri khỏi bênh cho cô ta.
“Cô đi chuẩn bị một thau mước ấm”.
Quân Tường nói, trợ lý vội đi lấy nước nóng.
Quân Tường trực tiếp kéo khóa quần áo của Diệp Chỉ.
Bên trong còn một chiếc áo phông màu tím, anh lại vén nó lên.
Là da trắng nõn lọt vào mắt
anh.
Vẻ mặt Quân Tường vẫn bình tĩnh như thể không nhìn thấy gì.
Sau đó anh vươn tay, kéo khóa quần xuống.
Bằng phẳng, nhẵn nhụi, lại sáng loáng.
“Anh làm gì đấy?”, trợ lý bê nước nóng đến, nhìn Quân Tường nói.
“Cứu người”, vẻ mặt anh bình thản, lấy kim châm ra.
Anh đưa tay rất nhanh, trong chớp mắt đã đâm ba cây kim vào đan điền.
Đan điền ở chỗ nào?
3 tấc dưới rốn.
Kim châm đâm vào đan điền của Diệp Chỉ, làn da trở nên hồng hồng.
Quân Tường không ngừng mà đâm kim.
Vân vê, xoay, kéo, rút.
Động tác của anh rất nhanh, kim châm rung rung.
Mắt Diệp Chỉ run run, cô ta rên lên một tiếng.