Mục lục
Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nói ai là cặn bã?”, Lâm Ngôn Niên quay đầu, hùng hổ nhìn Quân Tường.
Vẻ mặt không phục, quát mắng.
“Tôi nói anh, là cặn bã”.
“Tao thấy mày chán sống rồi đó!”, Lâm Ngôn Niên nheo mắt.
Bốp!
Trần Nộ phía sau Quân Tường lập tức ra tay.
Cánh tay cơ bắp cứng cáp vung một cú tát.
Cơ thể Lâm Ngôn Niên trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Cơ thế hắn ta trên không trung xoay vài vòng, rồi đập mạnh xuống đất.
Khi hắn ta ngẩng đầu lên, nửa gương mặt của Lâm Ngôn Niên đã sưng tấy.
“Là ai cho mày dũng khí như vậy hả?”, Trần Nộ nhìn Lâm Ngôn Niên.
Lâm Tiêu đứng một bên, khoé mắt khẽ hoen đỏ.
Đi tới bên cạnh Lâm Ngôn Niên, nắm lấy cổ hắn nhấc lên: “Ông nội anh thật sự đã nói
vậy?”
Lâm Ngôn Niên tuy rằng sợ Quân Tường và Trần Nộ, nhưng đối với Lâm Tiêu, hắn ta vẫn không có chút thay đổi.
“Tôi cần phải lừa loại phụ nữ ngu ngốc như cô chắc?”
Lâm Tiêu không dám tin, lùi hai bước rồi lấy điện thoại ra
Trực tiếp gọi đi.
“BỐ, Lâm Ngôn Niên đang ở chổ con, những điều Lâm Ngôn Niên nói đều là thật sao?”
Ông ngoại Quân Tường lên tiếng: “Tiểu Tiêu à, tất cả vì nhà họ Lâm… con chịu khổ xíu đi”.
Bịch!
Điện thoại trong tay Lâm Tiêu rơi xuống đất, cô quỳ gục xuống khóc.
Lâm Ngôn Niên bên cạnh bẳt đầu lo lắng: “Cô đừng có khóc, nếu cô mà khóc, chút nữa cậu Lý không thích nữa thì tôi biết làm sao đây?”
Quân Tường nhìn Lâm Ngôn Niên.
Rất rõ ràng, là kẻ ích kỉ bị nuông chiều mà ra.
Hắn ta ôm mặt nhìn về hướng Trần Nộ, trong mắt có chút nịnh nọt.
“Người anh em, có gì thì từ từ nói, từ từ nói”.
Quân Tường chau mày, nhìn Lâm Ngô Niên một lượt.
Lâm Ngôn Niên cảm thấy ánh mắt Quân Tường không mấy vui vẻ.
Lập tức nói: “Tao và cậu Lý là bạn tốt, nếu mày mà dám đánh tao, cậu Lý sẽ không tha cho mày đâu….”
Quân Tường lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên một luồng sát khí: “Không ngờ cậu lại là kẻ cặn bã vô liêm sỉ như vậy”.
Loại người như Lâm Ngôn Niên, trừ lợi ích cá nhân ra, giỏi nhất là quan sát cử chỉ và ngôn từ của người khác.
Nhìn thấy Quân Tường trong ánh mắt có sát khí.
Hắn liền có chút lo lắng, ánh mắt cầu cứu nhìn về Lâm Tiêu bên cạnh.
“Dì út, dì út cứu tôi”.
“Tôi là con trai duy nhất của nhà họ Lâm đó…”
Lâm Ngôn Niên cầu cứu, không còn chút sĩ diện nào.
Lâm Tiêu nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Ngôn Niên, nghiến chặt răng không nói lời nào.
Quân Tường thật sự không hiếu nổi, tại sao lại có một gia đình kì quặc như vậy chứ?
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Ngôn Niên, Quân Tường chán ghét xua tay.
“Cút đi”.
Lâm Ngôn Niên sợ hãi gật đầu, lập tức chạy ngay đi.
Giống y chang một con chó hoang bị đánh đập, cong đuôi và chạy mất.
Anh quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Tiêu đang thất thần.
“Sao họ có thể như vậy chứ?”, Lâm Tiêu không hiếu nổi, nhíu mày và lên tiếng.
Quân Tường thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK