Mẹ Quân nói: “Bố, từ năm mười tuổi con đem theo em trai rời khỏi nhà họ Lâm, chưa từng xin bố một đồng nào!”
“Mỗi lần gặp bố con chỉ nghĩ mẹ mất sớm, bố là người thân duy nhất của con”.
“Nhưng bố đối xử với con thế nào? Đối xử với các con của con thế nào?”
Mẹ Quân vừa nói vừa kích động: “Thấy sang bắt quàng làm họ? Nhà họ Quân chúng tôi hiện giờ còn cần làm vậy?”
Bà vừa nói vừa khinh thường nhìn cậu cả, dì hai, cậu ba, cùng bà cụ.
“Đã thế nhà họ Lâm các người còn chỉ là một gia tộc cỏn con .
“Nhìn nơi các người ở đi, còn không sang bằng cái nhà vệ sinh của chúng tôi!”
“Đúng là buồn cười!
II
Mẹ Quân tức giận mắng khiến người nhà họ Lâm ngây ra.
“Hừ, xem ra, không chỉ nghèo mà còn ngu nữa!”, Dì hai Lâm Huệ híp mắt nhìn mẹ Quân rồi nói.
Bà cụ ở bên cạnh cũng cười giễu cợt.
“Còn nhà họ Lâm chúng tôi? Ai cho cô tư cách để cô gọi như vậy?”
“Ngọn cỏ ven đường như nhà họ Lâm chúng tôi, đương nhiên không thể với nối mây”, cậu ba Lâm Thanh châm chọc nói.
ồng ngoại quay đầu nhìn về phía mẹ Quân.
“Cút đi cho khuất mắt tao! Từ nay về sau, tao không muốn nhìn thấy mày!”
Vành mắt của mẹ Quân lập tức đỏ hoe.
Mẹ Quân muốn nói điều gì đó nhưng lúc này Quân Tường lại đi tới bên cạnh, vỗ nhẹ lên bả vai của bà.
Ra hiệu cho bà cứ yên tâm.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía đám người nhà họ Lâm.
“Các người thật sự cho rằng, chúng tôi tới đây chỉ vì thèm vài đồng bạc lẻ của nhà họ Lâm các người sao?”, Quân Tường trầm giọng nói.
“Chẳng thế à?”, cậu cả Lâm Chính nói.
“Còn nói nhà vệ sinh lộng lẫy hơn cả nhà chúng tôi, mẹ cậu nói láo mà không biết ngượng mồm sao?”, dì hai Lâm Tuê nói với vẻ chế nhao.
Chỉ có dì út Lâm Tiêu ở bên cạnh lo lắng.
“Ôi trời, đều là người một nhà, chớ ồn ào, chớ ồn ào!”
“Thôi được rồi, các người đi nhanh đi! Lát nữa nhà họ Lâm chúng tôi còn có khách quý nữa kìa!”
Ông ngoại hừ lạnh một tiếng, không thèm chờ Quân Tường và mẹ Quân nói xong.
Quân Tường lấy ra một tấm chi phiếu.
“ông ngoại, đây là tấm chi phiếu năm triệu, tôi vốn muốn đưa cho ông, nhưng ngẫm lại, thôi khỏi”.
Vừa nói, Quân Tường vừa lấy bật lửa, đốt tấm chi phiếu rồi ném vào cái gạt tàn thuốc ở bên cạnh.
Mẹ Quân cũng lấy ra củ nhân sâm mà Trần Nhã đã đưa cho bà trước đó.
Ngay cả Quân Tường cũng không có loại nhân sâm cao cấp như vậy đế tẩm bổ.
Đây là nhân sâm gần hai đến ba trăm năm, hình dáng tổng thể của nhân sâm đã hoàn chỉnh, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
“Nhân sâm này để bố bồi bổ cơ thể, sau này con cũng sẽ không tới nữa!”, đôi mắt mẹ Quân đỏ hoe, nhìn ông ngoại nói.
“Cả nhà này đúng là điên rồ, lấy bừa một tờ giấy rồi viết nguệch ngoạc vài chữ lên đó liền thành chi phiếu sao?”, Lâm Tuệ khinh bỉ.
“Phải đấy, năm triệu, cũng nhìn xem gia đình các người là cái dạng gì!”, Lâm Chính nghiêm mặt nói.
“Còn nữa chị trông kìa, nhân sâm tốt như vậy, cũng phải hơn trăm năm, đừng tỏ vẻ nữa, nhà các người có thể mua được củ nhân sâm, đừng lấy củ cải ra lừa bố!”, Lâm Thanh ở bên cạnh châm chọc.
Chỉ có Lâm Tiêu nhìn nửa tờ chi phiếu còn sót lại trong gạt tàn, có chút kinh ngạc.
Bởi vì cô ta đang học tài chính nên phát hiện tấm chi phiếu này có vẻ là hàng thật.
Quân Tường đang định rời đi, liền nghe thấy một giọng nói ôn hòa từ bên ngoài vọng vào.
“Hôm nay vừa vặn là ngày sinh nhật của bác Lâm, bên ngoài trời cũng không tệ!”, giọng cười sang sảng vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục rằn ri bước vào trong sân của nhà họ Lâm.
Lâm Chính nhìn thấy người đàn ông trung niên liền lập tức đứng dậy.
“Tôn Chiến Tướng, anh tới rồi à!”