Mục lục
Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

y trâm này đáng giá bao nhiêu tiền chứ?



Cùng lắm là một trăm ngàn tệ mà thôi.



Nhưng hiệp hội thương mại Kim Vận thét giá bao nhiêu?



Là một trăm triệu tệ!



Một thứ không đáng tiền nhưng lại nói ẩn chứa trong đó là thứ gì đó vô cùng ý nghĩa.



Nếu như Trần Nhã không mua lại thì di vật duy nhất của mẹ mình sẽ trôi dạt khắp nơi và rồi cả nhà họ Trần sẽ trở



thành trò cười.



Và rồi trước con mắt của bao nhiêu người, Trần Nhã sẽ vô cùng mất thể diện. Lúc đó, nhà họ Trần còn tư cách gì mà



tồn tại ở thành phố Thiên Nam nữa?



Nếu mua lại?



Một thứ chưa đến một trăm ngàn tệ giờ lại có giá khởi điểm là một trăm triệu tệ?



Rõ ràng coi nhà họ Trần như vật thế thân chịu oan còn gì!



Nhưng điều khiến mọi người không thể ngờ tới là, người trẻ tuổi bên cạnh Trần Nhã lại giơ biển ‘hai trăm triệu tệ’.



Điều này có nghĩa là gì?



Nhà họ Trần nhiều tiền đến mức không có chỗ nào để tiêu?



Trần Nhã ngây người ra, quay đầu nhìn Quân Tường.



Quân Tường vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của cô ta, ra hiệu cô ta hãy yên lặng.



“Thú vị đấy…”, Tiết Đào uống một ngụm rượu vang, trên khuôn mặt nham hiểm toát lên ý cười.



Giơ biển đi!”, nghe thấy vậy, quản gia nhà họ Tiết liền ở bên cạnh giơ biển lên.



Tiết Đào thét giá: “Ba trăm triệu”.



Tất cả ánh mắt của mọi người có mặt ở đây đều đổ dồn về phía Tiết Đào.



Lúc này mọi người mới hiểu được, nhà họ Tiết không hài lòng với nhà họ Trần.



Trần Nhã cũng quay đầu lại, có chút hoảng loạn nhìn Quân Tường, kéo vạt áo anh, nói: “Đừng đấu giá nữa! Nhà họ



Tiết rõ ràng… Đang báo thù tôi”.



Quân Tường lại lắc đầu, liếc mắt ra hiệu với Trần Nhã.



Sau đó, anh lại một lần nữa giơ biển lên.



“Vị này của nhà họ Trần lại giơ biển rồi, xem lần này có thể đưa ra giá bao nhiêu?”



Giọng nói của Quân Tường vang vọng: “Năm trăm triệu”.



Tất cả mọi người đều nhìn về phía Quân Tường, mọi người đều không hiểu. Từ lúc nào nhà họ Trần lại giàu đến



mức, lấy ra mấy trăm triệu mà coi như không vậy?



Lẽ nào gia sản của nhà họ Thôi để lại nhiều đến thế sao?



Trần Nhã ở bên cạnh, mặc dù biểu cảm không thay đổi nhiều nhưng đôi tay nhỏ ở dưới bàn đã nắm chặt lấy Quân



Tường.



Cô ta biết rõ, kể cả nhà họ Trần lấy trọn được nhà họ Thôi nhưng tiền mặt hiện giờ cũng chỉ tầm năm trăm triệu mà



thôi.







Tiết Đào có chút không thể ngờ tới, nheo mắt rồi nhìn Quân Tường ở bên cạnh. Sau đó hắn ta nghiêng đầu, biểu



cảm không thay đổi, nói: “Đi điều tra xem kẻ này là ai?”



Quản gia gật đầu rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng đấu giá.



Tiết Đào ngửa người về sau, toàn thân dựa vào ghế sofa, lại giơ biển lên.



“Hay lắm! Cậu chủ kia lại bắt đầu ra giá rồi”.



Tiết Đào chậm rãi nói: “Sáu trăm triệu”.



“Ôi! Cậu chủ đã ra giá sáu trăm triệu”, MC nói với giọng khoa trương.



Tiết Đào liếc mắt nhìn xung quanh, trên mặt vẫn kèm theo nụ cười nham hiểm, dường như mọi việc đều nằm trong



dự tính của hắn ta.



Những vị khách khác đều thì thầm to nhỏ: “Cô gái nhà họ Trần kia, hiện giờ đúng là cưỡi hổ khó xuống rồi”.



“Ai bảo cô ta không biết điều lại đi giơ biển lên?”



“Cũng phải! Ở thành phố Thiên Nam này, ai dây vào nhà họ Tiết thì đúng là tự tìm cái chết”.



“Không ngờ người trẻ tuổi kia lại dám so tay đôi với cậu chủ nhà họ Tiết, cũng coi như can đảm đấy”.



Người ở bên cạnh lập tức khinh bỉ nói: “Chẳng qua cũng chỉ là loại không biết trời cao đất dày là gì thôi”.



Trong lúc tất cả mọi người đang thì thầm to nhỏ thì quản gia nhà họ Tiết quay lại.



“Cậu chủ! Điều tra ra rồi ạ”.



Tiết Đào khẽ ngồi thẳng người với vẻ mặt hiếu kỳ.



“Kẻ này là tên ở rể của nhà họ Trần, lai lịch không rõ. Nhưng theo như suy đoán, việc nhà họ Thôi bị diệt có liên quan



phần nào đến hắn”.



“Ở rể?”, Tiết Đào có chút tò mò, hỏi lại.



“Vâng! Ở rể đó ạ”, quản gia lên tiếng.



Tiết Đào gật đầu, với ý mình đã hiểu.



“Ở rể? Dựa uy thế của nhà họ Trần mà dám ra vẻ với mình?”, trong ánh mắt của Tiết Đào càng toát lên vẻ ác độc.



Đúng lúc này, Quân Tường lại một lần nữa giơ biển lên: “Một tỷ”.



Lần này, tất cả các gia tộc có mặt ở đây đều đứng ngồi không yên.



Bởi vì, số tiền một tỷ, chưa chắc những gia tộc này ngay lập tức đã lấy ra được.



Tiết Đào sắc mặt lạnh lùng, nói: “Một tên ở rể mà lại dám to gan như vậy”.



“Hai tỷ”, hắn ta lập tức đứng dậy, quay đầu lại nhìn Quân Tường.



Tất cả mọi người đều rõ, cậu chủ nhà họ Tiết đã thật sự nổi giận rồi.



Bị nhà họ Tiết nhắm phải thì đúng là một cơn ác mộng!



Quân Tường ngồi vắt vẻo chân, một tay vẫn còn đang nắm chặt tay nhỏ trắng nõn của Trần Nhã.



Lúc này, anh khẽ nói: “Ba tỷ”.



“What? Nhà họ Trần điên rồi sao?”



“Có chết tôi cũng không tin nhà họ Trần lại lấy ra được số tiền ba tỷ”.







“Nhà họ Trần đúng là tự tìm cái chết mà”.



“Nhưng khi đấu giá mà mình đưa ra số tiền giả thì sẽ chết thảm lắm đó”.



Tiết Đào cũng nghiêng người về trước, toàn thân toát lên vẻ nham hiểm.



Hắn ta nheo mắt lại, nhìn Quân Tường nói: “Anh đang giỡn tôi hả?”



Lúc này Quân Tường mới quay đầu lại nhìn Tiết Đào, sau đó lại quay đầu đi.



“Xấu quá! Từ chối!”



“Rầm!”, Tiết Đào đập một cái lên mặt bàn.



Mặc dù Tiết Đào rất muốn xé nát tên ở rể này nhưng hắn ta hiểu rõ một điều, đây là tòa cao ốc Kim Vân.



Hiệp hội thương mại Kim Vận có một quy tắc bất thành văn, đó là không muốn thấy đổ máu trong hiệp hội thương



mại.



Bất luận dây vào ai hoặc ai dây vào mình thì đều không được ra tay!



Tiết Đào quay đầu lại nhìn MC.



Người này lập tức hiểu được ý đồ của hắn ta.



“Thưa anh! Sản phẩm đấu giá đã lên đến ba tỷ rồi. Anh có chắc lấy ra được số tiền này không?”



Quân Tường chau mày, hỏi: “Thế là ý gì?”



“Nếu anh chắc chắn lấy ra được ba tỷ thì nhân viên của chúng tôi sẽ đến chỗ anh kiểm tra về tình hình tài chính của



anh”.



“Nếu như tài sản không vượt quá ba tỷ thì anh sẽ chịu sự trừng phạt của hiệp hội thương mại Kim Vận đấy”.



Tiết Đào lạnh lùng nhìn Quân Tường một cái, hắn ta muốn nhìn thấy biểu cảm kinh hãi của Quân Tường.



Nhưng biểu cảm của Quân Tường không có gì thay đổi. Anh khoát tay, với ý là đến đây mà kiểm tra.



“Tôi sẽ đến”, Tiết Đào nói xong rồi đi về phía Quân Tường.



Lúc đi lại, biểu cảm của Tiết Đào còn kèm theo vẻ nham hiểm.



“Tôi muốn nhìn xem, anh còn giả bộ được đến bao giờ?”, Tiết Đào sầm mặt nói.



Quân Tường không nói gì mà từ trong ngực lấy ra ‘thẻ Nộ Long’.



Thẻ được đặt lên bàn, bên trên có khắc hình con rồng giận dữ với ánh sáng lấp lánh.



Tiết Đào khi nhìn thấy thẻ này thì toàn thân như cứng đờ lại.



Biểu cảm trên mặt hắn ta trở nên đờ đẫn, kinh ngạc rồi hoảng loạn, sau đó quay nhìn Quân Tường.



Tiết Đào là cậu chủ của gia tộc lớn, vì vậy ngày thường cũng nghe nói một số thông tin.



Ví dụ như ‘thẻ Nộ Long’ của ngân hàng liên minh 18 nước.



Mười tám nước chỉ phát hành chín chiếc thẻ như này.



Và Võ Quốc chỉ có duy nhất một chiếc.



Tiết Đào không biết thân phận thật sự của người trước mặt mình nhưng cũng nghe nói, đây là một người vô cùng lợi



hại.



Và hôm nay, hắn ta đã nhìn thấy tấm thẻ này.



Quân Tường chỉ cười rồi nói với Tiết Đào đang đờ đẫn người: “Thẻ này đã đủ chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK