Cậu em rể thứ hai Lý Chấn gặp chuyện, Vũ Siêu vừa mới sắp xếp thủ tục nhập viện xong.
Ba cậu em vợ của mình, cũng không thế xảy ra chuyện gì không may.
Bước vào nhà, Vũ Siêu liền mở miệng nói.
“Làm sao vậy?”
Lý Uy lập tức nói: “Anh rể, anh rế! Anh này có quen biết với anh, em và anh ta có chút hiểu lầm, anh mau tới giải thích…”
Vũ Siêu gật đầu, nhìn bóng lưng của Quân Tường, mặc dù cảm thấy quen thuộc, nhưng vẫn chưa thể nhớ ra.
Tốt xấu gì hắn cũng là cục trưởng của một bộ ở thành phố Giang Dương, coi như cũng có chút danh tiếng.
Tự tin không có chuyện gì không dàn xếp ổn thỏa được.
“Nào, người anh em, tôi thấy tôi và anh…”
Vũ Siêu vừa nói một nửa, liền thấy Quân Tường quay mặt lại.
Gương mặt này, cả đời Vũ Siêu hắn sẽ không bao giờ quên.
Bởi vì.
Các Chiến tướng 6 sao cũng chỉ là thuộc hạ của anh.
Thân thể Vũ Siêu lập tức mềm nhũn, nhìn về phía Quân Tường với bộ mặt lấy lòng.
“Thật là có duyên”, Quân Tường quay đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Vũ Siêu lau mồ hôi lạnh: “Vâng vâng vâng…”
“Biết tôi là ai không?”, Quân Tường nhìn về phía Vũ Siêu, đặt ngón tay lên chiếc chân đang bắt chéo và bắt đầu gõ.
“Biết biết ạ…”, Vũ Siêu gật đầu như giã tỏi, vẻ mặt đau khố đáp.
Quân Tường gật đầu, hất cằm về phía Lý Uy bên cạnh.
“Vậy thì qua bên kia, cùng nhau quỳ đi”.
“Hở?”, Lý Uy quay đầu nhìn anh rể của mình.
Vũ Siêu vẻ mặt buồn bực, đi tới bên cạnh Lý Uy, trực tiếp túm lấy Lý Uy, hai người quỳ xuống trước mặt Quân Tường, cúi đầu không dám mở miệng.
Anh rể và em rể cùng quỳ xuống!
Vũ Siêu có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới, hai cậu em rể của mình lại chọc vào đúng một người.
Hơn nữa, người này lại có lai lịch bất phàm.
Nhà họ Lý và hắn hoàn toàn không đủ khả năng đối phó!
Nhất là thấy được Chiến tướng 6 sao cam tâm tình nguyện, đứng ở phía sau làm người hầu cho Quân Tường.
Vũ Siêu liền biết người này có bản lĩnh phi thường.
Chớ nói đến nhà họ Lý nhỏ nhoi.
Cho dù quan chức của thành phố Giang Dương, cũng phải khép nép mấy phần.
Cho nên, Vũ Siêu không chút do dự.
Ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, ngay cả phản kháng cũng không có.
Còn Lý Uy thì hết sức kinh hãi nhìn Vũ Siêu: “Anh rể… Người này không phải là bạn của anh
sao?”
“Câm miệng, đồ ngu!”, Vũ Siêu trầm giọng quát.
Từ nhỏ đến giờ, Lý Uy chưa bao giờ thấy anh rể đối xử với mình hung dữ như vậy, vì vậy hắn ta lập tức ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, cúi đầu run rẩy không dám nói lời nào.
Lâm Ngôn Niên ở bên cạnh bây giờ mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua Quân Tường.
Cũng trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Thân thế run rẩy, không dám ho he.
Lâm Ngôn Niên bị dọa suýt đái ra quần.