Quân Tường cười nhạt: “Lúc nhà họ Lâm đuối chúng tôi đi, không hề nói qua, đó là nhà ông ngoại tôi”.
“Máu mủ ruột già…”, Lâm Tiêu vẫn cố giải thích.
“Hừ”, Quân Tường trực tiếp đi về phía trước, không thèm để ý đến Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu thở dài một hơi, cô ta sao lại không biết.
Đại gia đình nhà họ Lâm, đều là những kẻ ham quyền hám lợi, hơn nữa còn ích kỷ, không có điểm gì tốt.
“Nếu tôi là cô, tôi sẽ để cho nhà họ Lâm cút ra khỏi thành phố Giang Dương, còn có một con đường sống, dù sao cô cũng có thể tiếp tục đi học, nhà họ Lý không dám động vào cô”.
Quân Tường đút tay vào túi, đi thẳng.
Lâm Tiêu cắn môi, chạy về hướng ngược lại.
Quân Tường không phải thánh mẫu, càng không cần phải tỏ ra tốt bụng.
Nếu người nào chọc vào anh, anh sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Trở về trung tâm thành phố, anh đã nguôi ngoai phần nào, nhân từ hơn một chút.
Nếu ở trong quân đội.
Đám người nhà họ Lý, một tên cũng không chạy thoát.
Điện thoại vang lên, Quân Tường cầm lên nhìn, chính là Trần Nhã.
Nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Trần Nhã.
“Bắt máy nhanh vậy”.
Đã mấy ngày không gặp, giọng nói của Trần Nhã dường như tự tin hơn mấy phần, nhưng vẫn dịu dàng, ngọt như mía lùi.
“Anh đang ở đâu?”, Trần Nhã từ trong điện thoại nói.
“Em tới Giang Dương rồi à?”, Quân Tường hỏi.
“Dạ”, Trần Nhã khéo léo đáp lại.
“Mọi việc của Thiên Nam đã xong xuôi, có người nhà giúp đỡ, và cả nhóm của Đào Hoa hỗ trợ, đã giúp em mau chóng phân loại được rất nhiều tài sản, bây giờ em đang chiêu mộ binh sĩ cũng đang trong giai đoạn ổn định, cho nên em cũng thảnh thơi hơn một chút”.
“Anh đi tìm em”, Quân Tường mở miệng nói.
Trần Nhã lập tức gửi địa chỉ.
Quân Tường vừa nhìn, cách nhà họ Lý cũng không xa lắm.
Chưa đầy một km.
Quân Tường đi thẳng tới.
Không đến hai phút, Quân Tường đã nhìn thấy ở đằng xa, Trần Nhã đang đứng cạnh chiếc xe taxi màu trắng, ngẩng đầu nhón chân, ngóng chờ khắp xung quanh.
Mái tóc được cuộn lại bằng một chiếc trâm ngọc, bên trên còn có những sợ tua rua tung
bay trong gió.
Khuôn mặt xinh đẹp mang nét cổ điển, cùng cặp mắt hoa đào long lanh mọng nước.
Chiếc cổ trắng nõn thon dài.
Cộng thêm, hôm nay Trần Nhã mặc một chiếc quần dài được thiết kế theo lối cổ điển, sự kết hợp cực kỳ hoàn mỹ giữa hiện đại và cổ điển.
Xinh đẹp nhưtiên nữ hạ phàm.
Toàn thân đều tỏa ra khí chất.
Nụ cười của Trần Nhã, uyển chuyển mềm mại như người con gái Giang Nam, lay động như ánh trăng.
“ở đây”.
Quân Tường khẽ mở miệng.
Trần Nhã lập tức quay đầu. Chân mày giãn ra, ánh mắt sáng ngời.
Khóe miệng lập tức nhếch lên một đường vòng cung đẹp mắt, ngây thơ thánh thiện vô cùng thoát tục.
Nở một nụ cười lộ ra hàm răng trắng nhỏ đều tăm tắp.
“Nhanh lên, sắp không kịp giờ rồi”, Trần Nhã mở miệng nói.
“Em muốn làm gì?”, Quân Tường hỏi.