Mục lục
Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Tường đi đến bên cạnh Trần Nhã: “Sao muộn thế rồi mà vần còn bận bịu thế này”.
“Tất cả các công việc bàn giao trước đó vẫn chưa hoàn thành, bây giờ các gia tộc khác đã bắt đầu ra tay đàn áp”.
Đôi mắt sáng khẽ chớp, ánh mắt rơi lên người Quân Tường: “Giang sơn này là anh cho em, em không thể lơ là”.
Quân Tường ngẩng đầu lên, đưa tay xoa đầu Trần Nhã.
“Có sợ không”.
“Có anh, thì em sẽ không sợ”, Trần Nhã mặt đầy ý cười cất lời.
Quân Tường gật đầu, nhìn thấy đống tài liệu đặt đầy trên mặt bàn.
“Bọn họ đã làm những việc gì rồi?”
Trần Nhã khẽ chu môi trước, sau đó mới mở miệng cất lời: “Còn không phải là mấy chiêu trò liên kết các ngành hàng lại để đàn áp sao”.
“Có đối phó được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Nhã: “Còn may, Hiệp hội thương mại Kim Vận vần đang ủng hộ cho nhà họ Trần, nếu không thì thực sự là khó khăn”.
“Đúng rồi, anh phải cẩn thận nhé, theo thông tin vỉa hè thì đêm nay bọn họ có cuộc họp lớn, ngày mai sẽ bắt đầu hành động rồi”.
Trần Nhã dường như nhớ đến cái gì, cất lời.
Quân Tường lúc này mới nhớ đến, thông tin tình báo mà trước đó Đào Hoa đưa cho mình có ghi chuyện này.
Anh đứng thẳng người dậy.
Quân Tường nhìn thấy sự mệt mỏi nơi khoé mắt của Trân Nhã.
“Vốn định chơi với bọn họ thêm chút nữa, nhưng bây giờ xem ra thì không cần thiết nữa rồi”.
Trần Nhã không hiểu, trong đôi mắt long lanh thông minh ngập vẻ ngạc nhiên: “Thế nào vạy?”
“Anh không nỡ để em phải mệt mỏi, giải quyết sớm một chút thì em cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn”.
Trần Nhã dịu dàng nhìn về phía Quân Tường, đôi mắt dịu dàng như nước, chan chứa tình cảm.
“Có muốn đi xem kịch vui không?”
“Kịch vui gì?”, trong mắt Trần Nhã đ’ây hiếu kỳ.
“Không phải là hai mươi hai gia tộc bắt tay nhau hay sao? Hôm nay vừa hay lại tổ chức tiệc mừng?”
“Đúng vậy”.
“Vậy thì chúng ta tự chui đầu vào lưới, đi tham gia tiệc”, Quân Tường tự tin cười nói.
“Được nha”, Trần Nhã gật đầu.
Quân Tường cầm điện thoại lên, dứt khoát nói.
“Bảo Trần Nộ chuẩn bị chút rồi đi theo tôi đến nhà họ Hàn, ngoài ra, Đào Hoa chuẩn bị một chút pháo hoa”.
“Vâng, đại ca”, Đào Hoa nhận điện thoại rồi gật đầu.
Không hề có ý định hỏi xem Quân Tường vì sao lại muốn làm vậy.
Trong đôi mẳt đẹp của Trần Nhã đây hiếu kỳ: “Chuẩn bị pháo hoa làm gì?”
Quân Tường khẽ mỉm cười: “Đi tham gia tiệc với em, sao có thể không bắn pháo hoa chúc mừng chứ?”
Đôi mắt của Trần Nhã nhìn về phía Quân Tường, trong mắt đầy sự sùng kính và ngưỡng mộ.
Đổi một bộ quần áo khác, Trần Nhã và Quân Tường bước lên xe.
Có thêm Trần Nộ và Đào Hoa.
Tổng cộng có cả thảy bốn người.
Vậy mà lại dám xông vào bữa tiệc của liên minh hai mươi hai gia tộc!
Ánh trăng mới mọc trên bầu trời, từng đám mây trôi qua khiến ánh trăng lúc mờ lúc tỏ.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường tiến thẳng về phía trước.
Quân Tường và Trần Nhã ngồi ở băng ghế sau xe, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Trần Nhã, Quân Tường khẽ mỉm cười: “Hồi hộp không”.
Trần Nhã gật đầu, hồi hộp.
Dù gì thì đó cũng là nhà họ Hàn, ở đó còn có liên minh của hai mươi hai gia tộc danh tiếng của thành phố Thiên Nam.
Mà hõm nay, bọn họ có mấy trăm đến cả nghìn người tham gia buổi tiệc.
Mà bên phía mình lại chỉ có bốn người.
Luận về quyền thế.
Đối phương đã đạt đến vị trí dẫn đầu của thành phố Thiên Nam!
Luận về sức mạnh.
Hai mươi hai gia tộc lôi kéo quan hệ, tìm người quen, mời đến vô sô’ cao thủ võ đạo!
Luận về nhân số.
Các gia tộc có đến mấy chục nghìn người làm hậu thuẫn.
Tất cả các gia tộc liên thủ với nhau tạo thành một quần thể cực kỳ lớn mạnh!
Chỉ vì đế đối phó với một mình Quân Tường mà thôi!
Trần Nhã ngước mắt lên nhìn Quân Tường, cảm thấy rất tự hào vì anh.
Có thể khiến cho rất nhiều gia tộc của cả thành phô’ Thiên Nam phải cẩn thận hành động, ép bọn họ phải thành lập hội liên minh.
Anh ấy chính là người đàn ông của Trần Nhã!
Là sự kiêu ngạo của cô ta.
Cho nên hồi hộp và sợ hãi thì đã sao?
Gương mặt Trần Nhã đầy vẻ cùng vinh cùng nhục, sống chết có nhau.
Ngẩng đầu lên, nhìn góc nghiêng gương mặt của Quân Tường, vẻ mặt Trần Nhã đầy kiêu ngạo.
Bên trong xe, radio đang bật một bài nhạc.
Lời bài hát viết: “Nhiều năm nay, tôi đi theo đại vương nếm mật nằm gai, chịu khố liên miên, nhìn xem, ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, dù có chết cũng không lùi…”.
Trần Nhã nắm chặt bàn tay của Quân Tường.
Cô ta không phải cô vợ nhỏ yếu đuối, anh cũng không phải là đại vương kiêu xa trong lời bài hát.
Nhưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK