Mục lục
Thiên Tôn Bất Bại - Quân Tường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em có một buổi gặp mặt bạn bè, phải mang theo người thương”.
Trần Nhã ôm lấy cánh tay Quân Tường, trực tiếp leo lên xe.
Trần Nhã giống hệt đứa nhỏ, có được bảo bối của mình nên nóng lòng muốn khoe với những
đứa trẻ khác.
Năm tháng quay vòng.
Khi còn bé những món đồ yêu quý của Trần Nhã là kẹp tóc, cuốn sổ màu hồng, là bút màu nước.
Nhưng bây giờ, bảo vật quý giá trong lòng Trần Nhã chính là Quân Tường.
Nhìn góc nghiêng của Quân Tường, khuôn mặt Trần Nhã bất giá ửng đỏ, đôi mắt tràn ngập hình bóng anh.
Thích một người là như thế
nào?
Ngọn gió khẽ lay, ánh tịch dương soi rọi lên khuôn mặt ửng hồng của người thiếu nữ.
Bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn Trường Thanh.
Trần Nhã đậu chiếc xe hơi sang trọng ở trong góc, rồi cùng Quân Tường đi vào thang máy.
Trần Nhã vừa đi vừa kế chuyện.
“Hồi còn đi học, em không nói với các bạn trong lớp về chuyện gia đình”.
“Em luôn khiêm tốn, không dám kiêu căng”.
Trần Nhã ôm cánh tay Quân Tường như chú chim nhỏ nép vào người, thì thầm nói.
“Anh hiểu mà, em không kiêu căng”.
Quân Tường gật đầu.
Trần Nhã là một con người hiền lành dịu dàng, cho nên ở trường học cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ làm những chuyện lên mặt nạt người.
Cho nên trong ấn tượng của bạn học cùng lớp, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp như thiên thần ra, không còn ấn tượng nào khác.
Cùng Quân Tường vào thang máy, đi tới sảnh của khách sạn.
Các bạn học đã đến đông đủ ờ phía trước.
“Bọn họ đang ở phía trước!”, Trần Nhã mở miệng nói.
“Woa! Hoa khôi giảng đường tới rồi!”, Trần Nhã vừa mới xuất hiện, lập tức có người kinh ngạc hô lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trần Nhã
Quân Tường nhìn thoáng qua đám bạn học, trong phòng có khoảng ba bàn, những người đến tham gia khoảng chừng 3D người.
Tất cả đều mặc vest đi giày da, trang phục cực kỳ lộng lẫy.
Trần Nhã mỉm cười, cất tiếng chào hỏi mọi người.
“Nhiều năm như vậy, Hoa khôi của chúng ta vẫn không hề thay đổi chút nào!”
“Xinh đẹp! Thực sự rất xinh đẹp!”
“Vẫn xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành!”
ở bên cạnh, một người đàn ông đứng dậy.
Mỉm cười với Trần Nhã: “Trần Nhã, đã lâu không gặp”.
Người đàn ông này mặc vest trắng, khuôn mặt với đường nét rõ ràng, cặp lông mày lưỡi mác trông rất mạnh mẽ, nhìn qua cũng có chút đẹp trai.
Trần Nhã nhìn về phía người đàn ông này, khuôn mặt thoáng qua một tia không vui, nhưng vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy”.
Người đàn ông đó tên là Lưu Luân, người năm đó theo đuổi Trần Nhã.
Đút tay vào túi quần, Lưu Luân đảo mắt qua Quân Tường bên cạnh Trần Nhã.
Sau đó nói: “Giới thiệu một chút đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK