Còn có một người thanh niên đi phía sau họ.
Nhìn thấy người thanh niên, La Nghiệp như nhìn thấy cứu tinh: “Cậu chủ Tiết, có người đánh tôi, mau đến dạy dỗ hắn!”
Nhìn thấy người thanh niên, Quân Tường cười nhạt.
Tiết Đào vốn tức giận bừng bừng bởi La Nghiệp là khách hắn ta mời đến tổ chức hoạt động.
Nhưng lại bị người ta đánh ở thành phố Thiên Nam!
Việc này chẳng khác một cú tát vào mặt Tiết Đào hắn!
Vì thế, sau khi nhận được tin cầu cứu của La Nghiệp, hắn ta lập tức đến đây.
Hắn ta định trút giận cho La Nghiệp, cho tên kia một trận!
Nhưng hắn ta nhìn thấy Quân Tường ngồi phía đối diện La Nghiệp.
Tiết Đào giật mình, không biết vì sao La Nghiệp lại gây chuyện với vị sát tinh này!
Hắn ta chỉ đành cắn răng tiến lên.
La Nghiệp còn chưa nhận ra vẻ mặt Tiết Đào thay đổi, hắn ôm mặt nói: “Cậu chủ Tiết, chính hắn đã đánh tôi, còn có tên liệt sĩ rác rưởi kia, anh giết hai người họ cho tôi!”
Vẻ mặt Tiết Đào lập tức thay đổi.
Hắn ta đi đến trước mặt La Nghiệp.
“Anh đắc tội với anh ta?”, Tiết Đào sầm mặt nhìn La Nghiệp, chỉ Quân Tường nói.
“Đúng, chính hắn, anh nhất định phải báo…”, La Nghiệp không chú ý đến vẻ mặt Tiết Đào, vần luyên thuyên không thôi.
“Báo thù con mẹ anh!”
Tiết Đào vả thẳng vào mặt La Nghiệp.
La Nghiệp ngây ra.
Hắn không hiểu tại sao Tiết Đào lại đánh mình.
“Anh ta là người mà anh có thế động vào à? Anh chán sống rồi!”, giọng điệu của Tiết Đào lạnh tanh.
Quân Tường cười khẩy, liếc Tiết Đào một cái.
Tiết Đào cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương, cá người tê rần, lập tức quỳ xuống: “Chuyện này tôi thật sự không biết!”
Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn La Nghiệp: “Vốn muốn cho mày cơ hội nhưng mày đã tìm chết thì không thể trách người khác được, xử lý hắn đi, giữ hắn
lại chỉ tố gây họa”.
Tiết Đào gật đầu đồng ý.
La Nghiệp đái cá ra quần, lắc đầu như điên: “Tôi là một diễn viên nổi tiếng, là một siêu sao, anh không thế giết tôi!”
Quân Tường đứng dậy, lạnh lùng nói: “Một con hát mà thôi, giết thì đã sao?”