“Tốt nghiệp đã nhiều năm vậy rồi, chuyện gì giờ cũng cần nhìn theo hướng vật chất, không có nền tảng kinh tế thì lúc nào cũng giống như lơ lửng trên không, đấy nhẹ một cái là sụp đổ”, Lưu Luân chậm rãi nói.
“Lớp trưởng, nghe nói giá trị thị trường công ty của cậu cũng lên đến hàng chục triệu nhân dân tệ đúng không?”, một người bạn học lập tức nịnh bợ nói.
“Cũng chỉ có ba mươi triệu thôi”, Lưu Luân ngửa mặt nói, làm ra vẻ không đáng nhắc đến.
Lâm Thăng ngồi bên cạnh ôm đầu, thực sự không hiểu nổi tại sao tên Lưu Luân này lại cố ra vẻ trước mặt Trần Nhã và Quân Tường.
Giá trị thị trường có ba mươi triệu nhân dân tệ mà thôi, còn chưa bằng một phần trăm của nhà họ Trần.
Những người bạn học khác xung quanh bắt đầu ngưỡng mộ Lưu Luân: “Ái chà, lớp trưởng giỏi thế”.
“Đỉnh thật, mới có mấy năm”.
“Tuổi trẻ tài cao, lớp trưởng ưu tú quá rồi”.
Đặc biệt là mấy bạn học nữ, trang điếm xinh đẹp cười với Lưu Luân, vẻ mặt quyến rũ đưa tình.
Quân Tường quay đầu lại nhìn Trân Nhã nói.
“Đám bạn học này của em đúng là đều chưa từng trải sự đời”.
Trần Nhã cười dịu dàng, gật đầu. Hồi mới bắt đầu học đại học, Trần Nhã đã cố tình chọn một trường bình thường ở tỉnh Giang Bắc khá gần nhà, sau khi học xong đại học thì mới ra nước ngoài du học chuyên sâu.
Tính cách của Trần Nhã cũng không cầu kỳ, lúc đi học còn cho rằng đám bạn học này không tệ.
Nhưng hiện nay xem ra đều trông khá đáng ghét.
Thấy Trần Nhã cười dịu dàng xinh đẹp, Lưu Luân chỉ cảm thấy mình như sắp tan ra.
“Trần Nhã, nếu như giờ cậu vẫn chưa có việc thì vừa hay tớ còn đang thiếu một trợ lý, đều là bạn học cả, tớ có thể chăm sóc cho cậu”.
Lưu Luân mỉm cười, bắt đầu thả thính Trần Nhã.
Không ngờ Trần Nhã lại trực tiếp lắc đầu.
Lưu Luân nhìn Quân Tường bên cạnh, tiếp tục nói.
“Anh ta cũng có thể vào công ty của tớ, đào tạo làm một bảo vệ, cũng còn hơn không có việc làm, tốt hơn là ăn không ngồi rồi”, Lưu Luân sửa sang cổ tay áo, nói với Trần Nhã.
Những người bạn học khác ở bên cạnh cũng phụ họa thêm.
“Haiz, vẫn là lớp trưởng đối xử tốt với Trần Nhã, vừa gặp lại đã tạo điều kiện tốt thế rồi”.
“Lớp trưởng còn sắp xếp công việc cho cả hai người nữa, lớp trưởng đúng là tốt bụng lương thiện thật đấy”.
“Trần Nhã, còn không mau kêu cái miệng ăn kia của nhà cậu cảm ơn lớp trưởng đi?”
Chỉ có Lâm Thăng là nhíu mày nhìn đám bạn học, còn cả tên Lưu Luân bộ dạng dương dương tự đắc kia nữa, cảm thấy đám người này đúng là vừa ngu dốt vừa đáng thương.
Quân Tường ngẩng đầu lên nhìn Lưu Luân đang tự thấy mình giỏi giang đến mức sắp phát điên.
Lắc đầu nói: “Không cần đâu”.
“Không cần sao?!”, Lưu Luân lập tức nắng tông giọng lên hỏi.
Anh ta nhìn Quân Tường, hỏi thẳng: “Lẽ nào cả đời này anh muốn Trần Nhã nuôi anh sao?”
Quân Tường nhìn Lưu Luân, không biết tại sao anh ta lại nói như vậy.
“Lẽ nào anh muốn cả ngày ở nhà há miệng chờ sung à? Như vậy sẽ bị người khác coi thường đây!”
“Tôi cho anh công việc anh lại không cần, anh đúng là không có chí tiến thủ!”
Lưu Luân bắt đầu ra vẻ trách nhiệm lớn tiếng quát.
Lâm Thăng bên cạnh thật sự không nhịn nổi nữa, liền ngắt lời Lưu Luân nói.
“Lưu Luân, cậu nói năng lịch sự một chút đi!”