Nhân viên y tá này đã làm việc ở bệnh viện được mấy năm rồi, đã bao giờ thấy đại gia nào đóng một lần một triệu tiền viện phí thuốc men chưa?
Hơn nữa tấm thẻ này còn không cần dùng đến mật khẩu!
Cô y tá ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường, ánh mắt lấp la lấp lánh.
Thượng Khả và tên cao kều cùng nhìn nhau.
Có thể thấy được sự cảnh giác trong ánh mắt của đối phương.
“Nào, bây giờ tiếp theo đến lượt hai người rồi”.
Quân Tường bảo y tá đưa biên lai cho tên béo giữ, sau đó anh quay lại nhìn Thượng Khả.
“Anh muốn làm gì…?”, Thượng Khả lùi về sau một bước, thần sắc có vẻ căng thẳng.
Quân Tường nhìn Tiếu Đao đã vô cùng gầy gò.
Những ký ức trong quá khứ chợt ùa về.
“Anh, cả đời này của em chỉ có gia đình anh là đối xử tốt với em .
“Anh, ai chửi anh vậy, em sẽ đánh hắn!”
“Sau này có em ở đây, nếu kẻ nào dám động vào anh thì phải đánh chết em trước đã!”
“Cả nhà anh đều là người thân của em!”
Ngày trước mặc dù cuộc sống kham khổ, nhưng mỗi lần tới năm mới, mẹ Quân đều chuẩn bị quần áo mới cho Quân Tường, Quân Thiên và cả Tiểu Đao.
Thậm chí mấy năm đó, Tiểu Đao ngày nào cũng ở nhà họ Quân.
Từ nhỏ đã bám theo anh, ai dám mắng anh, Tiểu Đao luôn là người xông lên đầu tiên.
Thế mà bây giờ, mới vài năm không gặp, Tiểu Đao đã biến thành một người thực vật
Quân Tường quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Thượng Khả và tên cao kều.
Tất cả những chuyện này đều là do hai kẻ này ban tặng!
“Yên tâm, bây giờ tôi chưa làm gì các người”, sắc mặt Quân Tường thản nhiên, nhưng ánh mắt đã tràn ngập sát ý.
Đi đến trước mặt Thượng Khả và tên cao kều.
Quân Tường nói: “Cho dù tôi có muốn lấy mạng của các người thì cũng phải đợi anh em của tôi tỉnh lại, để đích thân cậu ấy lấy .
Mặc dù giọng nói của Quân Tường rất bình thản.
Nhưng vẫn khiến Thượng Khả và tên cao kều sởn gai ốc.
Cơ thể lại bất giác lùi về sau lần nữa.
“Anh
• • •
II
Mấy lần Thượng Khả định lên tiếng nhưng đều bị khí thê’ của Quân Tường khiến cho khiếp sợ không nói nên lời.
Cô ta kéo tên cao kều định bỏ ra ngoài.
Quân Tường lạnh nhạt cười hỏi: “Tôi cho hai người đi chưa?”
Ánh mắt Quân Tường tự tin, khí thế mạnh mẽ.
Lời nói ra chắc như cây đinh.
Trực tiếp ghim chặt hai người tại chỗ, không dám nhúc nhích.
“Không phải anh đã nói…”, Thượng Khả khiếp sợ, nói năng đã bắt đầu lắp ba lắp bắp.
“Quả thật đúng là tôi nói tha mạng cho hai người, nhưng, tôi không nói, bây giờ sẽ bỏ qua cho hai người”.
“Nơi này là bệnh viện, anh muốn làm gì?”, tên cao kều nắm chặt lấy Thượng Khả.
Quân Tường móc trong ngực áo ra một khấu súng Vũ Xương.
Đặt bộp xuống ngăn tủ đầu giường bên cạnh.
“Mồi người dập đầu trước người anh em của tôi hai mươi cái đã, phải đến khi nào thấy máu thi thôi”.
Thượng Khả và tên cao kều nhìn thấy khẩu súng Vũ Xương thì lập tức run cầm cập.
Mặc dù không biết đây là súng gì, nhưng sự lạnh lẽo toát lên từ khẩu súng vẫn khiến bọn họ sợ đến mức tè ra quần.
“Ba”, Quân Tường thản nhiên đếm ngược.
Thượng Khả và tên cao kều nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
“Hai”.
Bộp…
Thượng Khả kéo tên cao kều quỳ rạp xuống trước đầu giường của Tiểu Đao.
Sau đó dùng hết sức dập
đầu.
Từng tiếng cộp cộp vang lên.