Tên tóc đuôi sam hưng phấn chỉ vào trong xe và nói: “Đại ca! Em đem người về đây cho anh mặc sức xử lý rồi!”
‘Chết tiệt!”, Lý Uy giật mình.
Gã ngẩng đầu, thấy Quân Tường và Trần Nộ cùng lúc bước xuống xe.
cả hai cười lạnh nhìn về phía gã.
Lý Uy lúc này sắc mặt còn khó coi hơn cả lúc khóc lóc.
“Xong rồi, lần này thì chết thật rồi!”, Lý Uy thầm khóc trong lòng.
Gã đàn ông tóc đuôi sam còn không biết suy nghĩ thực sự của Lý Uy vào lúc này.
Vẻ mặt hết sức phởn, tự cao tự đại vỗ ngực cái đét.
“Cậu Lý, chỉ cần cậu huýt sáo một cái, ở thành phô’ Giang Dương có ai mà tôi không tóm được?”, gã đàn ông tóc đuôi sam vênh mặt.
Lâm Ngôn Niên ở bên cạnh cũng nhanh nhảu tâng bốc: “Đúng vậy! Một khi anh Sáu đã ra tay là gạo xay ra cám”.
Lâm Ngôn Niên vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc xe ở sau lưng rồi nháy mắt ra hiệu với Lý Uy.
“Cậu Lý, cô nhỏ của tôi cũng đem đến cho cậu rồi, chuyện của chúng ta, có phải không cần đề cập tới nữa không…”
Đôi mắt của Lâm Ngôn Niên đáo như bi, dáng vẻ tay sai cực đáng ghét: “Từ nay về sau, tôi cam đoan không dám làm phiền cậu Lý nữa, được không?”
Nhìn dáng vẻ đắc chí hả hê của gã đàn ông tóc đuôi sam cùng với Lâm Ngôn Niên.
Lý Uy nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tràn ngập sự chán ghét: “Lũ ngu xuẩn!”
Vừa định tiến lên một bước, Lý Uy đã trông thấy Quân Tường đi về phía mình.
Lý Uy nuốt một ngụm nước
bọt.
Hắn ta ngấng đầu lên nhìn về phía Quân Tường, vẻ mặt hốt hoảng không thôi.
Mặc dù Quân Tường chỉ một thân một mình, ung dung bước đến.
Nhưng lại khiến cho Lý Uy cảm thấy nặng nề tựa ngàn cân.
Khí thế mạnh mẽ như làn sóng cuộn trào mãnh liệt.
Còn Lý Uy chẳng khác gì một tảng đá nhỏ bị vô số đợt sóng tấn công.
Không cần phải nói cũng sẽ bị vùi dập trong nháy mắt.
Vì vậy, Lý Uy không dám nhìn thẳng vào Quân Tường
“Nghe nói, cậu muốn dạy dỗ tôi?”, Quân Tường trầm giọng nói.
Anh khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt phóng ra tia sắc bén như con dao đã lột vỏ.
Lý Uy cúi mặt, khúm núm không dám nói lời nào.
Gã đàn ông tóc đuôi sam ở bên cạnh còn chưa nhìn rõ tình hình, trông thấy Quân Tường từng bước đi về phía Lý Uy, gã nhất thời có chút tức giận.
Gã bước về phía trước một bước, muốn tóm lấy Quân Tường.
Nhưng Trần Nộ trực tiếp tiến lên nửa bước.
Gã đàn ông tóc đuôi sam chỉ cảm thấy một bức tường đang đứng chắn ngay trước mặt mình.
Gã đàn ông tóc đuôi sam ngấng đầu lên, nhìn Trần Nộ với khuôn mặt dữ tợn: “Chúng mày điên à! Ở trước mặt cậu Lý mà cũng dám láo xược!”
Vừa nói, vừa bắt đầu xắn tay áo của mình.
“Không cho chúng mày ăn đòn, chúng mày lại không biết thế nào là lễ độ!”
“Anh em, dạy cho nó một bài học!”
Gã đàn ông tóc đuôi sam vừa giơ tay ra, đám vệ sĩ xung quanh ngay lập tức ập đến.
Gã đàn ông tóc đuôi sam bắt đầu ra oai, khinh thường nhìn Trân Nộ.
“Đừng nghĩ rằng người mày to là mày muốn làm gì cũng được!”
“Tao là cao thủ võ cổ truyền đấy nhé!”, gã đàn ông tóc đuôi sam khoa tay múa chân.
Lâm Ngôn Niên ở một cạnh cũng vội vàng nói: “Anh Sáu của tao là nắm đấm sắt cả Giang Dương đều phải khiếp vía, đừng nhìn hình dáng bên ngoài mà coi thường, anh Sáu của tao sẽ tiêu diệt mày trong nháy mắt!”
Trong lúc nói, gã đàn ông tóc đuôi sam còn bày ra rất nhiều chiêu thức.
Giơ chân múa tay cứ phải gọi là phấp phới, trông cũng có vẻ ra gì.
Điều này khiến cho đôi mắt Lý Uy sáng lên, cảm thấy có một chút hy vọng.
Nhưng Trần Nộ nheo mắt, bật cười: “Không biết lượng sức mình!”