Nữ không cô đơn, nam không cô độc, hoà hợp huyễn diệu như hai cặp đôi trời xanh ấn định. Nhưng nếu hoán đổi lại, chắc sẽ tuyệt mĩ hơn nhiều.
Trước hành động vừa nhu nhược vừa lưu manh của hai cô nàng, mặt hai chàng trai rất tỉnh táo còn lại không hẹn đen sầm như trúng phải độc, mâu quang không ngừng bắn về phía trước, trừng trừng.
Tình cảnh trâu bò nhầm chuồng này, không phải chủ nuôi nào cũng thích.
-Khụ! Khụ!_Một tay thịnh tình tạo khoảng cách an toàn với Giai Băng, một tay đưa lên miệng ho khan vài cái, Tử Thần làm ra vẻ khó xử_Nhầm chuồng! Chúng ta đổi lại đi!
Đối phương là Đằng Dạ dường như không nghe thấy, toàn thân bất động, ánh mắt vẫn chặt chẽ thâu tóm hình ảnh trước mặt, không lên tiếng, chỉ có lực đạo của bàn tay nắn bả vai Tử Di là tăng thêm lực.
-Á! Tử Thần! Đau!_Như cảm nhận được cái đau tê buốt từ tay Đằng Dạ truyền đến, Tử Di nhăn mặt, thoát khỏi mơ màng, trừng mắt nhìn Đằng Dạ.
Bỗng, khuôn mặt Tử Di nhanh chóng biến sắc, thất kinh lùi người ra sau, hãi hùng chớp mắt quay đầu nhìn Tử Thần, một luồng tức giận sôi trào.
Chuyện qủy gì đang xảy ra trước mắt cô vậy? Tử Thần của cô sao lại ôm một cô gái khác, đã thế lại kinh ngạc đáp trả ánh mắt của cô mà không thèm buông người kia ra?
Máu Hoạn Thư nổi lên, tơ máu trong mắt Tử Di giăng đầy một mảng đỏ phẫn nộ. Cô xoay người, chớp nhoáng lao về phía Tử Thần, một tay túm lấy mớ tóc dài đen nhánh của Giai Băng, giật mạnh, một tay khác giơ lên cao, toan xé gió hạ xuống.
Đột ngột, một bàn tay ngoại lai vô thanh vô hình tiếp lấy cổ tay Tử Di, ngăn lại hành động bộc phát kia. Trong nháy mắt, thân hình mềm nhũn của Giai Băng trước mắt Tử Di như bong bóng biến mất, chỉ để lại một nhúm tóc bị cắt đứt trong lòng bàn tay.
Chuỗi hành động nhanh, dứt khoát như tia chớp cuối chân trời sáng lên rồi vụt tắt, đè nén bầu không khí trở nên tĩnh lặng.